Tâm Duyệt

Chương 22




*TÂM DUYỆT
*Au: Phanna
*22 - Tâm Duyệt Người
...

Hàn Diệp quả thật chịu không nổi. Nhốt người thì thôi đi, đã qua mấy ngày rồi cũng không thèm ngó qua hắn sống chết ra sao. Cái bóng người cũng không thấy.

Được.

Được lắm

Không gặp hắn, vậy thì vĩnh viễn không cần gặp nữa.

Cho nên lúc Tiểu Thái giám đem thức ăn đến, khuất sau tấm màn phất phơ thấy đôi chân treo lủng lẳng trên không, bên dưới là cái ghế đẩu bị xô ngã. Sợ đến mất mật, thức ăn trên tay rớt xuống sàn vỡ nát. Chỉ có thể la lớn

"Hàn công tử treo cổ rồi"

"Người đâu....người đâu...."

Thái giám truyền tin đến Hoàng Đế: "Hàn công tử ở Thái Tử điện treo cổ rồi"

Cơ Phát lúc đó đang duyệt tấu chương, nghe xong thì tay run lẩy bẩy, bút lông lập tức gãy đôi.

Không hỏi thêm lời nào liền đi đến Thái Tử Điện.

Nhưng cái gì cũng không thấy, chẳng có cái xác nào treo lủng lẳng. Chỉ có có Hàn Diệp đang rồi dựa lưng trên lan can, tay còn đang bóc vỏ quýt, cười hì hì nhìn đến.

"Tiện nhân to gan, dám lừa gạt Hoàng Thượng. Thấy người còn không mau quỳ" - Lão thái giám gằn giọng.

Hàn Diệp bỏ qua gương mặt đỏ bừng lẫn tiếng thở dốc vì bước đi như chạy của Cơ Phát. Bộp một tiếng nhảy xuống, đầu gối chạm trên nền, mặt cúi gằm.

"Hoàng thượng. Người đến không báo trước nên tiện dân không kịp nghênh đón, nhất thời vô lễ"

"Ngươi..." - Lão thái giám còn muốn giáo huấn thêm liền bị Cơ Phát phất tay

"Tất cả các ngươi... đều lui ra ngoài đi"

Đợi đến khi xung quanh chẳng còn ai, Hàn Diệp còn tưởng có thể đứng lên. Ai ngờ đâu Hoàng Đế cứ như vậy nhìn hắn, một câu cũng không nói gì thêm.

Qua lâu thật lâu, đến khi hắn chịu không nổi liền lên tiếng

"Hoàng thượng..."

"Ngươi đứng lên đi" - Cơ Phát lạnh lẽo hỏi - "Chuyện treo cổ là sao?"

"Còn không phải vì người tránh mặt ta. Lại còn nhốt ta lại. Tiểu Phong nhà ta còn không bị nhốt như vậy đâu" - Hàn Diệp vừa đứng lên vừa giận dỗi lèm bèm. - "Chuyện lần trước... ta"

"CÂM MIỆNG" - Cơ Phát đột ngột nghiêm giọng - "Chuyện đó, không được nhắc đến"

Hàn Diệp nghe xong, miệng còn muốn nói thêm. Nhưng lại cảm thấy hơi ủy khuất, Rõ ràng mấy hôm trước còn khóc lóc rên rỉ dưới thân hắn. Bây giờ lại quay lưng cao lãnh xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Chỉ có thể trút giận lên trái quýt trên tay, bóp đến nát bét.

"Tóc ngươi... mắt ngươi... mặt ngươi... chuyện gì đã xảy ra vậy?" - Cơ Phát tiến lại gần. Hàn Diệp còn có ảo giác trong đáy mắt y nổi lên mấy tia đau lòng.

"Còn có thể chuyện gì xảy ra, ta là người Lục Ngạn... Nếu Phụ Hoàng còn sống, chắc người cũng tức mà chết." - Hàn Diệp vừa nói xong, trong đầu lại nghĩ, có phải kiếp trước người vốn đã biết rồi không? nên mới không truyền ngôi cho hắn?

"Dù sao ta cũng là vương tử Lục Ngạn, người không thể nhốt ta được. Gây ra Hiểu lầm giữa hai nước sẽ không tốt"

"Vương Tử? không phải sứ giả sao?" - Cơ Phát kinh ngạc. Chân hơi thối lui một chút

"Sao? làm người sợ rồi"

"Còn sống là tốt rồi, là ai cũng... không quan trọng" - Cơ Phát nhìn hắn - "Ngươi đi đi"

Vây thôi sao?

Sao hắn khó chịu như vậy chứ?

So với bị nhốt. Một câu "Ngươi đi đi" nghe ra còn đau lòng nhiều hơn.

Hàn Diệp sấn đến, nhanh như chớp đè ép Cơ Phát trên tường. Một tay kéo lại eo y, một tay giữ lấy gáy y, cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng câu nhân kia. Nhấn nhá gặm cắn cánh môi một chút rồi buông.

"Hoàng Thượng, ta thích người"

"Ta từ nhỏ đã thích người... từ lúc có thể nhận biết đã thích người... không phải thích vì người là Vương Thúc của ta... mà là thích đến mức mỗi ngày đều nghĩ đến sẽ chạm vào người, sẽ hôn người, sẽ đè người dưới thân... Thích đến đáy lòng đều đau nhức, không nhìn thấy người sẽ tương tư thành bệnh, sẽ nhớ đến phát điên. Ta yêu người..."

Hàn Diệp kéo tay Cơ Phát chạm lên ngực trái, nơi trái tim của hắn đang đập bình bịch không kiềm lại được: "Nơi đây chỉ có người. Ngoài người ra, không còn chứa được ai khác. Là ai cũng đều không được."

Hàn Diệp chăm chú nhìn y, gương mặt tuấn tú của hắn có chút mờ mịt. Vì hắn không nhìn thấu đối phương.

Tâm tư y như nước lặng thâm trầm, chỉ có vẻ thanh cao, lạnh lùng trong đáy mắt là không đổi.

"Hoàng Thượng, ta biết người rất chán ghét ta. Ta sẽ đi Lục Ngạn. Không biết bao giờ mới quay lại nhưng ta hứa với người. Chỉ cần ta còn sống, hòa bình giữa Nam Vệ Quốc và Lục Ngạn Quốc là vĩnh viễn. Từ nay, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."

Hắn quay lưng. Đôi môi mím chặt, thở dài. Thẫn thờ bước đi...

Cái gì cần nói cũng nói rồi. Suy cho cùng, cũng không thể ép buộc người khác thích hắn được.

Quãng đời còn lại sau này của hắn, phong hoa tuyết nguyệt đều là người.

Hoa nở nơi này là người.

Tuyết rơi phương Bắc cũng là người.

Bình yên trong tim hắn... đều là người.


"Đừng đi"


Hàn Diệp khựng lại. Có phải hắn nghe lầm không?

Cơ Phát vừa nói hắn đừng đi.

ống tay áo bị níu lấy,

Hàn Diệp xoay người lại đã bị Cơ Phát kéo vào nụ hôn sâu.

Đôi môi mỏng màu thủy sắc của Cơ Phát mang theo hơi lạnh, tràn vào tâm hồn hắn. Khiến hắn toàn thân run rẩy. Tim như đình trệ, hít thở không thông. Cả da đầu đều muốn tê dại.

Nhất thời thất hồn lạc phách, ngu ngơ đến mức mọi suy nghĩ đều trở nên mờ mịt.

Đôi mắt mở lớn

Ngỡ ngàng !

"Đừng đi, Hàn Diệp" - Âm thanh Cơ Phát nhẹ nhàng ôn nhuận bên tai.

gió thổi !

Hoa rơi !

Dưới tán mấy cây quýt vàng rộm trong sân mà hắn đã vì y gieo trồng.

Trong giờ khắc này, Hàn Diệp có ảo giác một đóa hoa dành dành trắng muốt nhẹ nhàng chui ra từ băng tuyết. Làm sương tan tuyết rã.

Này phong hoa tuyết nguyệt, này gió mây đùa giỡn, này băng sông núi tuyết.

Chỉ cần một người trước mắt này.

Trọn đời trọn kiếp, tâm duyệt người.

...