Tâm Duyệt

Chương 65




*Tâm Duyệt*

2.1

...

Hàn Diệp vuốt ve gương mặt tinh xảo của mỹ nam tử trên giường. Mặc dù là người vẫn trong trạng thái hôn mê cũng không giấu đi được nét đẹp tuyệt sắc khuynh thiên, điên đảo chúng sinh.

Hắn nắm lấy những ngón tay thon dài của y, giọng điệu ôn nhu thì thầm bên tai: "Tiểu Cơ của ta! Mau tỉnh được không? đã rất nhiều ngày trôi qua rồi."

"Hoàng Hậu! Quốc sư Lục Ngạn đến rồi." - Lão Thái Giám từ bên ngoài bẩm báo.

"Mau! Mau gọi người vào...!" - Hàn Diệp run rẩy ra lệnh.

Lúc gặp được Vu Linh cùng Hồ Hoa, hắn không kiềm được xúc động nắm lấy tay nàng.

"Ngươi mau giúp ta cứu y! Phát Phát sau khi sinh Long Phượng thai thì chìm vào hôn mê không tỉnh nữa... Có phải... vì sinh đến tận hai bảo bảo nên ... như vậy không?"

Hồ Hoa tiến đến bên Cơ Phát, ngón tay thon dài của nàng chạm nhẹ lên mạch tượng của y, thở hắt ra một hơi dài:

"Hắn bây giờ so với cây không khác là bao."

"Ý ngươi là sao?" Hàn Diệp vô cùng nôn nóng hỏi lại.

"Thì là ngoài thở và tồn tại ra sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."

"Không thể nào! Hồ Hoa... ngươi giỏi y thuật như vậy, ngươi chắc chắn cứu được Hoàng Thượng phải không? Lần này ngươi muốn gì... chỉ cần y tỉnh lại... ngươi muốn gì ta cũng làm theo ý ngươi."

"Được! ta rất thích thẳng thắn như vậy! Nam Vệ trả lại quyền tự do tự trị cho Lục Ngạn."

"Được!"

"Ngươi trở về Lục Ngạn, Vương Tử. Từ nay về sau, cùng với người này ân đoạn nghĩa tuyệt."

"Chuyện này!" - Hàn Diệp mím môi. Vừa nghĩ đến chuyện sẽ không được ở bên Cơ Phát nữa, tâm can đau nhức tê dại, hít thở không thông. Bàn tay siết chặt đến bật máu, khó khăn nói: "Ta đáp ứng chuyện trở về Lục Ngạn."

Hồ Hoa vươn tay, một luồng khí màu đỏ bồng bềnh như khói bao vây lấy Cơ Phát.

"Một phần hồn của hắn đã rời đi! Ta sẽ sử dụng Tà Thuật và Huyễn Thuật giúp hắn trở về! Để đề phòng hắn đến tìm ngươi, vương tử. Ta sẽ phong bế toàn vùng kí ức của hắn. Cho nên, lúc hắn tỉnh rồi, cũng không còn nhớ đến ngươi nữa."

"Được, chỉ cần Phát Phát tỉnh dậy, những thứ khác đều không quan trọng."

*

Những thứ khác, ngoài sinh mạng của người, đều không hề quan trọng.

Hàn Diệp trở về Lục Ngạn, đón tiếp hắn là một cơn gió tuyết rít gào, táp vào mặt đau rát. Hắn đột nhiên nằm vật ra nền tuyết trắng xoá, nhớ về năm ấy, Cơ Phát đứng đó nhìn hắn, gương mặt tiêu cuồng tuấn tú, trên vai còn có Tiểu Tử nghiêng mắt dò xét hắn.

Hắn nhớ người! Nhớ đôi mắt phượng kiêu ngạo vẫn nhìn hắn, vừa lạnh lùng lại vừa ôn nhu.

Nhớ đến quặn thắt ruột gan, nhớ đến tan nát cõi lòng.

"Vương Tử! Còn nằm nữa sẽ cảm lạnh mất." - Vu Linh lo lắng lên tiếng - "Cung điện đã ở phía trước rồi."

"Ta... không có y... ta chẳng còn là mình nữa!"

"Chẳng có ai không thể sống thiếu ai! Ngài hà tất phải như vậy."

"Ngươi đã từng yêu ai chưa?" - Hàn Diệp đứng lên, vừa phủi đi tuyết bám trên mặt vừa hỏi.

"Thần chưa!" - Vu Linh lắc đầu.

"Vậy ngươi không hiểu đâu! kẻ đứng dưới ô sẽ không hiểu được cảm giác của người đang mắc mưa."

Cung điện Lục Ngạn vẫn như xưa, một chút cũng chưa từng thay đổi. Ngay giữa tẩm điện, một lò than lớn đỏ lửa tí tách nổ khiến không gian trở nên ấm áp hơn. Tiểu Phong, con sói trắng khổng lồ nằm cuộn tròn bên cạnh, nếu nhìn không kĩ, còn tưởng đó là một tấm thảm lông mịn màng. Người ngồi bên cạnh Tiểu Phong, là cận vệ của hắn khi còn là thái tử - Đường Mộc.

Trông thấy hắn, Đường Mộc vội vã đứng lên, cúi người hành lễ.
Người nọ vẫn như xưa, khôi ngô tuấn tú, mái tóc đen cột cao bằng dây lụa mảnh, nếu nhìn không kĩ sẽ thấy hắn có nét rất giống Cơ Phát. Hàn Diệp cũng từng lầm tưởng hắn là Cơ Phát một lần. Bây giờ, những đường nét xinh đẹp ấy lại chỉ khiến hắn thấy nghèn nghẹn.

Bây giờ, Cơ Phát đang làm gì nhỉ? Đã ăn uống chưa? hay vẫn cặm cụi phê duyệt tấu chương?

Liệu Bánh Bao có đến làm phiền y như mọi khi? Y sẽ thế nào khi biết mình sinh thêm hai bảo bảo khác. Nhắc đến mới nhớ, Hàn Diệp còn chưa đặt tên cho chúng.

Liệu rằng, Cơ Phát có đem lòng yêu ai khác.

Có không? Người bây giờ đã quên mất sự tồn tại của ta. Người sẽ yêu ai đó sao?

*

Nam Vệ Quốc.

Cơ Phát tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê dài, đầu óc mông lung choáng váng. Còn chưa nhận thức được bản thân đang ở đâu thì bị một thân ảnh nhỏ xíu ôm chầm lấy: "Phụ hoàng! người tỉnh rồi. Bao Bao nhớ người lắm."

Bao Bao? Nhi tử của hắn.

Còn hoàng hậu?

"Hoàng hậu đâu?" - Cơ Phát mơ hồ hỏi.

"Bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu đã bỏ trốn khỏi hoàng cung."

"Bỏ trốn?" - Cơ Phát nhăn khẽ đôi mày, cố nhớ lại hình dáng hoàng hậu trong tâm trí, nhưng càng nghĩ lại càng không thể hình dung ra được gương mặt người kia, tất cả chỉ là một khoảng không tối đen, trống rỗng, càng cố gắng nhớ lại càng khiến đầu óc ong ong đau đớn như có ai đó lấy gậy sắt phang vào não.

Lúc Y từ bỏ nhớ lại thì tì nữ đem đến hai đứa nhỏ sơ sinh, một trai một gái đến cho y xem qua, là tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đang đợi y đặt tên.

"Hoàng Thượng, người muốn đặt tên là gì? Tiểu Cơ và Tiểu Phát nhé!"

Dường như có ai đã từng nói qua với y những lời đó. Cơ Phát không hiểu sao cảm thấy vô cùng đau lòng, nước mắt vô thức lăn dài bên gò má.

Tại sao y lại khóc?

Cơ Phát gạt đi nước mắt, không hiểu mình khóc vì cái gì? là vì ai đó sao?

"Vậy đặt là Tiểu Cơ, Tiểu Phát đi."

Lão Thái giám vừa nghe xong thì như sét đánh ngang tai, ba đời nhà lão phục vụ hoàng đế cũng chưa từng thấy ai lấy tên chính mình đặt cho nhi tử cả. Đúng là loạn rồi! Nhưng mà dù cho có không bằng lòng cũng không dám hó hé nửa lời, gật đầu lãnh chỉ.

*