Tâm Duyệt

Chương 68




*Tâm Duyệt*

2.4

...


"Tiểu Cơ!"

"Tiểu Cơ của ta!" - Hàn Diệp cúi người hôn xuống, nụ hôn của hắn hóa thành khói đỏ vờn lãng đãng trong không khí. Gương mặt tuyệt mĩ trước mắt mờ nhạt dần rồi chìm vào làn khói hư ảo.

"KHÔNG!" - Hàn Diệp tái mặt, bàn tay vươn tới gắt gao muốn chụp lại nhưng chẳng giữ lại được một chút gì.

Bản thân vẫn như cũ, dưới ánh trăng sáng mờ nhạt bị Hồ Hoa khống chế, nàng nhếch môi cười nhạt.

"Thì ra đó là mong ước của ngươi sao? mong y vẫn còn nhận ra ngươi? mong phép thuật của ngươi mạnh hơn ta? Đáng tiếc, tất cả chỉ là những ảo mộng của ngươi do Huyễn thuật của ta tạo ra."

Nhưng Hồ Hoa còn chưa tận hưởng được cảm giác chiến thắng, bỗng nghe "Phập" một tiếng, cảm giác nhoi nhói từ bả vai truyền đến, nơi mũi tên bén nhọn đâm xuyên.

Nàng đau đớn ôm lấy bên vai máu chảy đầm đìa, chân khuỵu xuống, phép thuật cũng tiêu tán đi mất khiến Hàn Diệp ngã bộp xuống đất.

Đường Mộc giương cung, lại muốn bắn thêm một loạt tên nữa nhưng Hồ Hoa đã phóng người, sử dụng khinh công chạy mất trong chớp mắt.

"Người không sao chứ?" - Đường Mộc sử dụng ngôn ngữ kí hiệu hỏi,

"Không sao, cám ơn ngươi!" - Hàn Diệp lắc đầu.

*

Dù cho Cơ Phát không nhớ được gương mặt đế hậu của mình thì vẫn có rất nhiều người giúp y nhớ lại. Một bản vẽ hoàn hảo được Vân Hi đem đến.

Mực đen trên giấy lụa họa ra một mĩ nam tử anh tuấn bất phàm, khóe môi cong cong câu dẫn, mắt phượng mày ngài, sóng mũi cao. Dưới đuôi mắt còn ẩn hiện một nốt ruồi nhỏ khiến cho gương mặt vốn đã hoàn hảo ấy bừng lên sinh động.

Cơ Phát chạm khẽ ngón tay trên giấy, trong lòng nhen nhóm cảm giác ấm áp lạ thường: "Là hắn... chính là hắn."

Lúc này, y đang ngồi trên xa giá trên đường đến Lục Ngạn, bên cạnh còn có Vân Hi bồi chuyện.

Vân Hi nhìn gương mặt tiều tụy của Hoàng Đế, rốt cuộc cũng không thể giữ trong lòng nữa, hỏi:

"Hoàng Thượng, người có còn nhớ hắn... à...  Đế Hậu... chính là vương tử của Lục Ngạn không?"

Cơ Phát hơi sững lại, ngón tay đang nắm trên giấy run khẽ. Là vậy sao? là hắn không muốn an phận ở Nam Vệ nên mới rời đi sao? Y cảm thấy mỗi lần mình nghĩ đến hắn thì trong lòng sẽ trỗi dậy muôn vàn cảm xúc, vừa an lòng vừa nhung nhớ.

"Hoàng Thượng, chúng ta đã đến cổng cung điện Lục Ngạn rồi."  - Tiếng phu xe hô lớn.

*

Hàn Diệp ngồi trên ngai rồng, nhìn xuống người đứng dưới điện, kẻ vừa tự xưng là sứ giả Nam Vệ. Nhưng ai cũng có thể dễ dàng nhìn ra khí chất cao quý xuất trần, trong trẻo mà cao ngạo tựa minh nguyệt của y làm cho mê hoặc, kẻ nào đứng gần đều bị ánh sáng của y làm cho trở nên ảm đạm mờ nhạt như một cái bóng. Đôi mắt tuyệt đẹp hơi nhìn xuống.

Cơ Phát!

Hàn Diệp nhìn y, bởi vì có rất nhiều văn võ bá quan cùng binh lính xung quanh. Hắn chỉ có thể bày ra biểu tình bình thản như không.

Chỉ bản thân hắn mới biết trong lòng mình đang là sóng cuộn trào dâng, là dung nham cháy bỏng trong lòng núi lửa đang sôi sục mãnh liệt chực phun trào, là ngọn lửa hừng hực cháy như thiêu như đốt. Chỉ muốn ngay lập tức kéo người kia vào lòng, hung hăng chà đạp dưới thân.

Cơ Phát nhìn hắn, kẻ  như bước ra từ bức họa. Đẹp đến không tưởng !

Nhưng mà, trong vẻ đẹp huy hoàng lộng lẫy có sức lôi cuốn kỳ lạ ấy cũng hiển hiện quyền lực vô biên cùng tôn nghiêm của vương quyền, là bất khả xâm phạm.

Cơ Phát trầm mặc, lặng lẽ nhìn Hàn Diệp.

Nếu y là hắn, ngồi trên ngai rồng tôn quý vạn người tung hô như thế cũng sẽ không tự hạ mình, ấm ức làm Nam Hậu hầu hạ người khác.

Người cũng gặp được rồi! Cơ Phát hắn cho rằng như thế cũng đã đủ. Nhưng mà, y không giấu được tâm hư hỗn độn của bản thân.

Muốn chạm hắn, muốn ôm hắn, muốn đến mức đáy lòng đau đớn nhức nhối. Muốn đến mức nước mắt không nhịn được rớt bên gò má.

Lúc Cơ Phát ngước mặt lên lần nữa, đã thấy Hàn Diệp rời khỏi ngai vàng, tiến đến gần mình.

Rất gần! gần đến mức y nghĩ, chỉ cần vươn tay là sẽ nắm được vạt áo của hắn. Sẽ ngửi được mùi hương trên người hắn!

Trong khoảnh khắc mê hoặc, nửa hư nửa thực, Hàn Diệp không cầm lòng được, khẽ khàng đặt lên môi Cơ Phát một nụ hôn. Nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

Đôi mắt Cơ Phát mở lớn

Ngỡ ngàng.

"Tiểu Cơ! Ta nhớ người! Nhớ đến sắp phát điên rồi!"

...