Tam Kiếp: Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng, Ta Phát Triển Đất Nước

Chương 17: Tranh cãi




 Vị kia thái phó đại nhân nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:

 - “ Trần Thủ Hà đại nhân, ngài lời ấy nói sai rồi. Ai nói với ngài là lão thân không có chứng cứ. Người đâu, dẫn nàng ta lên.”

Ông vừa dứt lời thì có hai tên nô bộc áp giải một cung nữ mặc trang phục của nhị phẩm cung nữ xuất hiện. Chỉ gặp, cung nữ kia vẻ mặt hoảng loạn, cả người run rẩy không ngừng. Nàng hai bên tay bị hai gã cường tráng nô bộc kẹp chặt, cả người bị lôi về phía trước. Khi bị lôi đến trước mặt Lý thái phó thì nàng bị hai gã kia nô bộc dùng lực đè ép xuống dưới. “Thịch” một tiếng, đầu gối của nàng bị ép va chạm với mặt đất. Cung nữ kia bị đau đến rít một tiếng, ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu nhưng lại không dám thốt ra tiếng rên quá lớn. Mà khi nàng ngẩng lên một khắc kia, kia ngũ quan quen thuộc không phải Tiểu Ngọc thì là ai.

 Thì ra, hôm qua sau khi bị Thái hậu cho người nhốt lại, ngay khi trời tối người yên, nàng đã bị một hắc y nhân đem ra khỏi hoàng cung. Ban đầu lúc được người cứu thì nàng vui mừng đến nỗi sắp phát khóc nhưng khi bị đem ra khỏi cung và đi về phía ngoại ô thì tâm trạng của nàng lại rơi vào đáy cốc. Lúc đó nàng nghĩ chẳng lẽ thái hậu muốn sai người giết nàng diệt khẩu nhưng lại nhanh chóng phản ứng là chắc chắn không thể có chuyện đó được. Hôm đó người chứng kiến vụ việc kia không chỉ có một mình nàng, nếu muốn diệt khẩu thì thật sự không cần như vậy mất công đem nàng ra vùng ngoại ô kinh thành rơi mới diệt khẩu. Mà lại, tuy nàng bị nhốt trong phòng nhưng trong lúc vô tình nàng đã nghe được các cung nữ nói chuyện với nhau rằng hoàng thành đã bị phong tỏa cho nên cũng không cần thiết sai người giết nàng.

 Trong lúc đang suy nghĩ, nàng đã bị đưa đến trước một ngọn núi. Ở đó, nàng đã bị nhốt vào phòng hành hình rồi thẩm vấn. Sau khi thẩm vấn kết thúc, nàng lại bị bịt mắt nhét lên xe ngựa di chuyển một đoạn đường dài. Tỉnh táo lại lần nữa, nàng đã xuất hiện ở đây.

 Trần Thủ Hà nghe thấy vậy thì trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm xấu, nhất là khi nhìn thấy một cung nữ mặc trang phục của Càn Nguyên cung bị người áp giải đến trước cửa thành.

 Không đợi hắn kịp phản ứng, vị kia thái phó đã mở miệng nói.

-“ Nói cho Trần Thủ Hà đại nhân những gì ngươi biết đi. Ngươi hẳn phải biết hậu quả của việc nói dối rồi nhỉ ?”

 Tiểu Ngọc nghe vậy thì cả người run lên, vội vàng mở miệng trần thuật lại những gì bản thân đã chứng kiến. Nhưng sau khi kể xong thì nàng ta không chỉ không dừng lại mà còn ngập ngừng tỏ vẻ do dự như còn có điều muốn nói. Lý thái phó thấy vậy, ánh mắt không khỏi nheo lại, nhìn chằm chằm vào nàng ta. Tiểu Ngọc cảm nhận được kia tầm mắt không khỏi run lên, rồi rốt cuộc như đã hạ quyết tâm, dùng giọng điệu căm phẫn và đôi mắt oán hận tố cáo nói:

 -“ Thái hậu sau khi biết sự việc không chỉ không xử phạt Trần Trung tội khi quân mà còn cho người nhốt nô tì lại, liên lạc với điện tiền chỉ huy sứ Trần Thủ Hà phong tỏa hoàng thành với ý đồ nhằm phong tỏa tin tức truyền ra. Thái hậu như vậy chính là bao che cho cháu họ, cho mẫu tộc của nàng ta. Ha ha... ha ha...”

 Nói xong câu đó, cả người nàng ta đã xụi lơ xuống. Nàng ta biết, nàng ta đã không còn cơ hội để quay đầu bởi vì từ thời khắc nàng ta khai ra chuyện đã xảy ra trong cung thì dù nàng ta không nói những lời kia nàng ta vẫn sẽ bị người của thái hậu xử lí. Cho nên, nếu có cơ hội để sống thì dù nàng có phải đắc tội thái hậu và người của gia tộc họ Trần thì nàng ta vẫn sẽ cố hết sức để nắm lấy cơ hội nhỏ nhoi đó.

 Nghe Tiểu Ngọc nói, tất cả mọi người có mặt ở đó bao gồm một số quan lại từ nhất đến tam phẩm cùng binh lính thủ thành không khỏi xôn xao. Tất cả mọi người biết họ Trần chắc chắn sẽ không cam lòng chỉ là thần tử dưới trướng hoàng tộc nhưng không ngờ được bọn họ lại như vậy to gan dám khống chế cả hoàng thành, đây là thật phạm tội khi quân a.



 Riêng Trần Thủ Hà nghe vậy thì sắc mặt thâm trầm đến mức sắp nhỏ ra nước. Không để mọi người kịp phản ứng lại, hắn đã mở miệng phủ quyết ngay:

 -“ Lý thái phó, ta biết ngài sốt ruột nhưng nếu ngài dùng nhân chứng giả để vu oan ta và thái hậu là không thể chấp nhận. Hơn nữa, ngài cho người bịa ra kia sự việc là đang làm ảnh hưởng đến uy danh của bệ hạ, ngài hẳn phải hiểu ngài như vậy là cũng đang khi quân đi ?”

 Mọi người nghe vậy thì nhanh chóng phản ứng lại, chia làm hai phái cấp tốc tranh cãi lên:

 -“ Đúng vậy, thái phó đại nhân, chứng cứ mà ngài đưa ra là không đủ, không thể tùy tiện kết luận được.”

 -“ Đúng vậy, ngài như vậy kết luận là vu oan cho chỉ huy sứ đại nhân.”

 -“ Cái rắm, các ngươi đây là bao che cho hắn. Nhân chứng vẫn còn ở đây mà các ngươi lại dám nói là chưa đủ chứng cứ ư ?”

 -“ Đúng vậy, nếu bọn họ không sợ bị phán tội khi quân thì đã không phong tỏa hoàng thành không cho bất kỳ kẻ nào ra vào hoàng thành rồi.”

 -“ Các ngươi như vậy là cố tình vu oan, các ngươi không thể vì hoàng thành bị phong tỏa mà kết luận như vậy được.”

 -" ......."

 Cứ như vậy, một cuộc tranh luận gay gắt đã nổ ra. Nhưng không được bao lâu, một tiếng quát lớn vang lên đã làm mọi người nhất thời lâm vào yên tĩnh. Chỉ gặp ở phía xa, Lý Thiên Hùng thân mặc áo giáp, toàn thân toát lên vẻ hùng dũng oai vệ dẫn theo một đội Thiên Tử quân áp giải một người đàn ông tuổi khoảng ngũ tuần thân mặc trang phục được may bằng gấm vóc sang quý.

~~ Hết chương ~~~