Tam Kiếp: Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng, Ta Phát Triển Đất Nước

Chương 23: Tranh cãi




Lý Thiên Linh ngồi trên ngài vàng nhìn xuống thì đã thu hết tất cả biểu lộ của mọi người vào trong lòng. Nàng cũng lơ đễnh không muốn để ý bọn họ nghĩ gì mà chỉ lạnh nhạt nói:

-" Các vị ái khanh hẳn là cũng hiểu tại sao toàn bộ quan lại họ Trần đều bị bắt giữ và niêm phong tài sản rồi đi ? Trẫm cũng không muốn nói nhiều cho nên hãy để Lễ bộ thượng thư và Á tướng giúp trẫm nói cho các ngươi biết đi."

Nàng vừa dứt lời, vẫn luôn đứng ở hàng thứ hai từ trên xuống hai vị trung niên nam nhân ở độ tuổi tứ tuần, ngũ tuần nhất thời đều bước lên phía trước. Bọn họ thần sắc đều tràn đầy sự cung kính và nể phục khi dối mắt với Lý Thiên Linh. Cúi đầu hành lễ và tay cầm chặt hốt ngà, hai người lần lượt hồi bẩm:

-" Hồi bẩm bệ hạ, thần xin tấu với bệ hạ tội danh mà tội nhân họ Trần đã phạm phải như sau:

 Thứ nhất: bọn họ cấu kết với một bộ phận quan lại trong triều với âm mưu tạo phản làm nguy tông miếu, xã tắc, đây là tội mưu phản, tội đại nghịch, tội bất nghĩa.

 Thứ hai: bọn họ bao che, để kẻ dưới tùy ý lạm sát người vô tội và tham ô của chung của triều đình: bắt chẹt, ăn chặn tài sản của bách tích. Đây là tội bất đạo, bao che.

 Thứ ba:....."

Lễ bộ thượng thư một bên giảng ra những tội lỗi mà quan lại họ Trần mắc phải, một bên dùng ánh mắt ra hiệu cho Á tướng đang đứng bên cạnh. Á tướng thấy vậy thì hiểu ý ngay, ông lập tức cho người đi lấy chứng cứ đã thu  thập được dâng lên trước mặt Lý Thiên Linh.

Lý Thiên Linh đương nhìn đã biết hết những tội danh mà bọn họ phạm phải cho nên chỉ liếc qua một cái rồi ra hiệu cho Lan Hy và Minh Nguyệt đem kia những giấy trắng mực đen tội ác mà bọn họ đã phạm phải trọng điểm đưa đến trước mặt những vị đại thần thường ngày có quan hệ mật thiết hoặc thường xuyên lui tới lui đi với quan lại họ Trần.

Kia các vị quan lại có liên hệ với quan lại  họ Trần khi nhìn thấy những giấy tờ kia thì sắc mặt không ngoại lệ đều trong nháy mắt trở nên trắng bệch.



Lý Thiên Linh thấy vậy thì làm sao lại không biết lý do khiến bọn họ sợ hãi như vậy. Trong những giấy tờ kia đều có ghi chép cụ thể về thông tin trao đổi của bọn họ với ai, vào thời điẻm nào. Chúng chi tiết đến nỗi đúng đến từng chữ, từng câu trong thư tín mà bọn họ dùng để trao đổi. Đây quả thật là đã xâm nhập điều tra chứ không phải đơn giản chỉ là vô tình có được thông tin.

Một bộ phận khác quan lại khi nhìn thấy những tội lỗi mà bọn họ đã phạm phải thì đều rất phẫn nộ. Sắc mặt đều tức đến nỗi trở nên đỏ bừng cả lên. Nếu không phải vì cố kỵ Lý Thiên Linh vẫn đang ngồi ở đây thì chỉ sợ bọn họ đã sớm nhịn không được lao lên cho những tên phản nghịch kia lăng trì xử tử.

Cứ như vậy Lễ bộ thượng thư vẫn một mạch giảng giải chi tiết những tội lội mà quan lại họ Trần đã phạm phải. Trong đó, tuyệt đại bộ phận trên người bọn họ đều dính dáng đến tham ô, tham nhũng, bao che tội lỗi cho kẻ dưới, bắt nạt dân nữ, lạm sát người vô tôi,.v.v.. Một số ít còn lại nằm ở vị chí cao như Trần Thủ Hà và Trần Trung thì trên tay đều lây dính vô số nhân mạng và tội phản nghịch,.vv...

Lễ bộ thượng thư nói mãi, nói rất lâu, nói ước chừng có một, hai canh giờ đi. Rốt cuộc, cho đến khi giọng nói của ông đã trở nên khô khốc và khan khan vì thiếu nước và nói quá lâu thì cũng là lúc ông kết thúc công việc bẩm báo của mình.

Lý Thiên Linh ngồi nghe nãy giờ thấy vậy rốt cuộc cũng âm thầm thở phào một hơi. Nàng khoát tay cho hắn lui xuống nghỉ ngơi rồi mới nghiêm giọng nói:

-" Hmm. Nãy giờ nghe Lễ bộ thượng thư tấu lên thì các ngươi hẳn là cũng biết quan lại họ Trần nên xứng đáng nhận được những hình phạt thế nào rồi đúng không ?"

Văn võ bá quan vốn đang không tập trung tinh thần lắng nghe thấy vậy vội vàng hồi thần, nhao nhao mở miệng tỏ rõ lập trường và quan điểm của bản thân:

-" Hồi bẩm bệ hạ, chúng thần xin ngài hãy cho người tru di cửu tộc họ Tràn và lăng trì xử tử bọn họ."

-" Hồi bẩm bệ hạ, thần cảm thấy như vậy là quá dễ dàng cho bọn họ. Thần thấy chúng ta có thể cho những người lớn tuổi như lão nhân và trẻ con đi lưu đày ở biên cảnh còn nữ tử  thì trực tiếp nạp vào quân kỹ hầu hạ cho các tướng sĩ..."

-" Hồi bệ hạ,..."



Bọn họ càng thảo luận hăng say thì sắc mặt của những quan lại họ Trần đang bị áp giải ở một bên càng trở nên âm trầm và phẫn nộ. Tuy biết bản thân đã sớm rơi xuống thần đàn nên hẳn sẽ không có người vì bọn hắn mà cầu tình nhưng bọn hắn thật không ngờ rằng ngày thường luôn là hảo hữu chí giao đồng đạo cũng gia nhập vào thảo phạt bọn hắn đại quân. Chỉ cần nghĩ đến đây, một số người đã không nhịn được phẫn nộ trong lòng mà phẫn nộ chất vấn:

-" Các ngươi những này tên ngọn cỏ treo đầu tường thật đúng là không biết xấu hổ !!! Các ngươi như vậy làm thì không thấy hổ thẹn với nội tâm sao ??!!"

-" Đúng vậy, các ngươi những tên này giả đạo mạo người thì lấy tư cách gì để chỉ trích chúng ta ? Đừng quên các ngươi cũng đã tham dự vào chuyện này..."

Một số vị quan lại trong lòng có quỷ nghe vậy thì chột dạ vô cùng. Mà càng chột dạ thì bọn hắn càng nóng nảy, càng nóng lòng muốn tránh thoát khỏi hiềm nghi cho nên, bọn họ không chút do dự mà thốt ra những lời thô tục:

-" Đánh rắm !! Ngươi đây là ăn nói hàm hồ, cố tình vu oan cho chúng ta."

Nói, bọn hắn còn vội vàng quay lại nhìn về phía Lý Thiên Linh, cấp thiết muốn thể hiện ra bản thân vô tội:

-" Bệ hạ, ngài nhất định phải tin lời chúng thần nói. Bọn hắn đây là muốn cá chết lưới rách, liều một phen vu oan chúng thần.."

-" Bệ hạ, ngài nhất định không nên tin bọn họ hàm hồ lời nói, ngài nhất định phải tin chúng thần."

Quan lại họ Trần thấy vậy thì tức giận quá mức, nhiều người càng là đã không nhịn được, muốn mở miệng ra liều một phen tranh cãi với bọn họ. Nhưng đúng lúc này, tiếng quát của Trần Thủ Hà đã vang lên:

-" Im miệng."