Tam Kiếp: Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng, Ta Phát Triển Đất Nước

Chương 27




Dưới ánh mặt trời gay gắt, từng dãy từng dãy nhà tranh lụp xụp mà rách nát như chỉ cần một cần gió mạnh thổi qua thì cũng có thể làm nó xụp đổ ngay. Đối lập với cảnh tượng nghèo nàn, lạc hậu đó là từng tòa từng tòa to lớn, trang trí tao nhã, xa hoa, khang trang phủ đệ được xây ở gần hoàng thành. Trên con đường đất gập ghềnh nhấp nhô đầy sỏi đá, chỉ có vài bóng người đấu thấp xuống đất, bóng lưng gầy guộc còng lại. Trên người bọn họ mặc áo giao chỉ được may từ vải thô có màu sắc gần giống với màu bùn và đã được vá đi vá lại bằng nhiều miếng vải khác nhau. Trên mặt bọn họ chỉ có sự buồn bã về một tương lai không có hy vọng, một nét tiêu điều, mệt mỏi.

Xa xa, mấy bóng hình nhỏ nhoi, duyên dáng từ từ đến gần. Trên khuôn mặt nhỏ duyên dáng, thanh tú hoặc nhiều hoặc ít có dính chút bụi bẩn, trang phục mặc trên người cũng chỉ được may từ loại vải bình thường nhất nhưng so với những người bách tính kia thì vẫn quá nổi bật. Chứng kiến tình cảnh hoang vu, tàn lụi trước mắt, các nàng không khỏi lông mày hơi nhíu. Ba bóng dáng nhỏ nhoi này chính là cải trang thành con gái nhà bình thường du nhập vào bách tính Lý Thiên Linh mấy người.

Chứng kiến cảnh tưởng trước mắt thì dù Lý Thiên Linh trước khi đến đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi tận mắt chứng kiến nó còn tệ hơn nhiều so với nàng tưởng. Kiếp đầu bởi vì hơn phân nửa đời mình nàng đều ở trong cung cho nên căn bản không hiểu rõ gì về tình cảnh của bách tính lúc đó. Nửa đời sau, tuy nàng không còn ở trong cung nữa nhưng lúc đó, đất nước dưới sự thống trị của họ Trần đã quay về thời kỳ phát triển yên bình, thịnh trị cho nên hoàn cảnh sống của bách tính lúc đó đã được nâng cao và tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Sau lưng nàng Lan Hy và Minh Nguyệt chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi sửng sốt rất lâu. Các nàng thật sự không nghĩ đến tận mắt chứng kiến lại mang đến rung động lớn lao như vậy. Quả nhiên, nghe lời chủ tử quả thật là không sai.

Đang lúc các nàng còn choáng váng trước cảnh tượng này thì vẫn luôn chống gậy đi về phía trước một vị lớn tuổi lão nhân đã bất chợt ngã xấp xuống. Thấy vậy, Lý Thiên Linh nhanh chóng hồi phục lại tinh thần rồi vội vàng chạy đến bên cạnh lão nhân vươn tay ra muốn nâng đỡ lão nhân ngồi dậy. Sau lưng nàng Lan Hy và Minh Nguyệt thấy vậy thì cũng hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng chạy theo đến bên cạnh lão nhân. Đến nơi, bọn họ vội vàng vươn tay ra đỡ lão nhân ngồi dậy.

Chỉ gặp lão nhân sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, cả người mềm yếu vô lực, gầy đến trơ da bọc xương. Lý Thiên Linh thấy vậy vội vàng quay đầu lại nói với Minh Nguyệt:

-" Nước, mau lấy nước ra bổ sung lượng nước cho nàng."

-" A a a.. c.ó có ngay." Minh Nguyệt nghe vậy thì luống cuống tay chân giật ra bên hông treo đựng túi nước đưa cho Lý Thiên Linh.

Lý Thiên Linh vội vàng giật lấy trên tay nàng túi nước, xé mở nắp bình rồi cẩn thận đưa đến bên mép lão nhân. Chỉ gặp tay nàng hơi nghiêng, một cổ mát lạnh, trong veo làn nước thuận theo miệng túi chảy vào bờ môi khô khốc của lão nhân. Một bên đổ, nàng còn một bên khẽ dùng lực lay động thân thể của lão nhân.

Cứ như vậy, chẳng mấy phút sau, lão nhân đã khụ khụ ho một tiếng rồi mở ra nhập nhèm đôi mắt.



-" Khụ khụ... Lão thân đây là ?"

Đứng ở một bên Lan Hy thấy vậy vội vàng vươn tay khẽ vuốt lưng giúp lão nhân thuận khí rồi nhẹ giọng giải thích.

-" Lão bà bà, ngài đây là đang đi trên đường thì đột nhiên ngất xỉu. Là chủ... là Tiểu Linh nhà ta đã phát hiện ra ngài nên mới chạy đến giúp đỡ."

Lão nhân nghe vậy thì a một tiếng như hiểu rồi việc này và nở một nụ cười hiền hậu, nếp nhăn trên mặt đều chen chung lại một chỗ.

-" Thì ra là vậy, lão cảm ơn sự tốt bụng của tiểu cô nương. Cô nương thật là duyên dáng và tốt bụn... Ọc..ọc ..." Lão nhân chưa nói hết câu thì bụng nàng đã bắt đầu biểu tình.

Lão nhân thấy vậy không khỏi xấu hổ nỡ một nụ cười. Đang lúc lão nhân muốn mở miệng giải thích thì mấy cái điểm tâm nhỏ tinh xảo được bọc gói cẩn thận trong khăn giấy sạch sẽ đã được đưa đến trước mặt nàng. Thuận theo cánh tay nhìn xuống, nàng đã thấy kia được gọi là Tiểu Linh cô nương đang dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng. Thấy nàng nhìn lại, tiểu cô nương còn nở một nụ cười tươi rói, mở miệng thúc giục:

-" Lão bà bà, ngài đói rồi đúng không ? Trong tay ta chỉ có chút điểm tâm này, ngài ăn tạm nhé. "

Lão nhân gia thấy vậy thì sửng sốt trong chốc lát, nhưng lại từ chối hảo ý của nàng.

-" Tiểu cô nương, hảo ý của con ta nhận nhưng điểm tâm con cho ta quá quý giá, lão thân cũng không dám nhận."

Lý Thiên Linh nghe vậy thì không khỏi sửng sốt trong chốc lát nhưng dường như minh bạch rồi cái gì, nàng nhẹ nhàng trấn an lão nhân:



-" Lão bà bà, ngài cứ nhận lấy trước đi. Nếu ngài cảm thấy băn khoăn không yên lòng thì hãy giúp ta giải đáp một số vấn đề là được."

Lão nhân nghe vậy thì vẫn có chút do dự.

Nhìn thấy sự do dự trong mắt lão nhân, Lan Hy ngay lập tức tiến lên khuyên can:

-" Lão bà bà, ngài cứ nhận lấy đi, xin đừng tứ chối lòng tốt của chủ.. Tiểu Linh nhà ta. "

-" Đúng vậy, mấy khối điểm tâm này cũng không có quý giá như ngài tưởng, ngài cứ yên tâm nhận lấy đi." Một bên Minh Nguyệt thấy vậy cũng vội vàng đi vào phụ họa.

Lão nhân nghe Minh Nguyệt nói vậy thì thật cẩn thận nhìn lại từ đầu tới chân ba người. Từ khi tỉnh dậy đến bây giờ, nàng vẫn luôn bị ba tiểu cô nương vây quanh lại lòng mang cảm kích nên không chú ý đến trang phục và khí chất trên người các nàng. Bây giờ khi cẩn thận nhìn lại, nàng mới chợt phát hiện ra các tiểu cô nương đều khí chất hơn người dù trang phục và trang sức mang trên người đều không phải rất quý giá. Nhất là tuổi nhỏ kia tiểu cô nương, nàng trên người khí chất là nhất bất phàm, vừa nhìn đã biết là người có mệnh đại phú, đại quý. Lại nghĩ đến ở nhà gầy trơ cả xương đã mấy ngày không có gì bỏ bụng tôn tử, tôn nữ nàng lại quyết tâm tiếp nhận ân huệ này. Nghĩ thông suốt điểm này sau, lão nhân vội vàng quỳ xuống dập đầu cảm tạ.

-" Đạ tạ tiểu thư, lão thân nhất định sẽ nói hết những gì mình biết không có nửa điểm giấu diếm."

Lý Thiên Linh thấy vậy thì vội vàng đưa tay nâng đỡ nàng lên:

-" Lão bà bà, ngài không cần trịnh trọng như vậy. Cái quỳ này ta không dám nhận, ngài hãy đúng lên đi."

Lão nhân nghe bọn họ khuyên một hồi thì rốt cuộc cũng chịu đứng lên nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Thiên Linh ba người đều mang theo cảm kích và biết ơn...