Tám Năm

Chương 9: Đã lâu không gặp




Kinh Nguyện mấy ngày hôm trước bị cảm lạnh, vốn dĩ chỉ là cảm mạo bình thường, không nghiêm trọng. Cô cũng không quá để ý, một ngày ba lần cô chỉ ném vào trong miệng một viên thuốc, sau đó đắm mình trong niềm vui lập trình.

Tuy rằng chuyện này khá phiền phức lại không thú vị, nhưng dù sao thì...... trong một đống thứ lộn xộn, nó có vẻ khá vui.

Cô ấy rất thích nó.

Kết quả là,cảm nhẹ phát triển thành sốt nặng, buộc phải đến bệnh viện truyền hai chai nước. Cuối cùng là do mạch máu của cô quá khó tìm, và tay nghề của y tá không tốt lắm, phải đâm ba bốn lần mới có thể đâm xuyên được...

Cô rất sợ kim tiêm, nhưng hôm nay lại phá lệ không la hét chút nào.

Cô ấy khá xinh đẹp, thanh thanh tú tú, dùng đôi mắt ngây thơ đáng thương nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt hối lỗi nói: “Thực xin lỗi, tôi… tôi không cố ý."

Một lần lại một lần, làm cô không thể tức giận được.

Kinh Nguyện đã lâu không nhớ đến chuyện lúc nhỏ, lúc này cô đột nhiên nhớ đến.

Gia đình Kinh Nguyện từng sống ở một thị trấn nhỏ trong huyện, khi còn nhỏ thể chất cô không tốt lắm, bệnh tật thường xuyên, dùng thuốc qua loa cũng có thể vượt qua,nhưng lần đó bệnh quá nghiêm trọng.

Sốt cao 39 độ, cái trán nóng đến mức có thể nấu chín một quả trứng gà.

Cô không muốn truyền nước biển, khóc kêu mẹ Kinh nhưng lại vô ích.

Người gim tiêm cho cô khi đó là một cô y tá đã có tuổi, mắt bà ấy cũng không được tốt lắm nên phải vừa gim cho cô vừa dỗ dành.

Bà ấy lấy bông thấm cồn xoa đi xoa lại bàn tay phải của Kinh Nguyện, cúi đầu tìm mạch máu.

"Nguyện Nguyện là một đứa bé ngoan mà phải không?" Bà lấy dây chun quàng vào cánh tay Kinh Nguyện "Không đau đâu, nó chỉ giống như bị muỗi đốt một chút."

Làm sao cô biết cảm giác như thế nào khi bị muỗi đốt?! Kinh Nguyện nghĩ thầm, điều cô đang sợ ở đây không phải là đau, mà là sợ kim đâm vào da thịt, có được không?!

Cô luôn sợ hãi về những điều mình chưa biết.

Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng kim tiêm cũng vào được.

"Gim tiêm cho con bé làm tôi lao lực quá......" Bà ấy lau mồ hôi trên trán, nói với mẹ Kinh: "Vốn dĩ mạch máu đã khó tìm, còn phải dỗ dành cô gái nhỏ."

"Ha ha --" Mẹ cô cười ha ha, nhìn con gái mình, ánh mắt có vài phần ghét bỏ: "Tôi khi còn nhỏ cũng sợ ghim kim như con bé."

-

Hôm nay, Cục Công an Giang Thành đã gọi điện cho cô.

Nói Trần Chiêu đã trở về.

Ngay khi nghe tin, Kinh Nguyện liền rơi nước mắt.

Những lời này, cô đã đợi tám năm, bốn tháng ba ngày.

Cả đời này của cô có rất nhiều cái tám năm nhưng không có nhiều cái tám năm chờ một người.

Kinh Nguyện vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà cao ốc, đặt hết công việc trong tay xuống, xin phép quản lý cho nghỉ.

Còn tốt, tin Trần Chiêu trở về không có làm cô mất trí.

Kinh Nguyện bắt chuyến xe buýt số 1311 đến cục cảnh sát Giang Thành. Đây hẳn là lần thứ hai cô đến đây.

Cuối cùng,cô đã nhìn thấy Trần Chiêu.

Không có gì khác biệt, cũng không có cái gì không giống nhau. Anh gầy, gầy đi rất nhiều. Nhưng vẫn phong độ như xưa, trên gương mặt vẫn nở nụ cười tỏa nắng.

Thời gian đã không làm hao mòn tinh thần niên thiếu của anh.

Giữa họ có những kỉ niệm đẹp đẽ, và cũng có những khác biệt bình dị.

Kinh Nguyện nhịn xuống không khóc, nhưng hốc mắt lại không kìm chế được. Co yên lặng nức nở vài tiếng: "Trần Chiêu."

Trần Chiêu nghe vậy quay đầu.

“Đã lâu không gặp” Cô nói lần nữa, lần này nước mắt cô chảy dài trên má.

Này chỉ một câu đã lâu không gặp, lại bao hàm rất nhiều đêm cô nhớ anh khóc không thành tiếng?

Chúng ta, chúng ta hiểu hết mà đúng không?

Trần Chiêu thấy Kinh Nguyện,anh vội vàng chạy tới, ôm cô không chút suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp.”

Bọn họ ôm nhau bốn năm phút đồng hồ, những người còn lại trong đội chống ma túy đều không chịu nổi. Bọn họ đều là cẩu độc thân vạn năm, nhìn màn ân ái này làm sao có thể chịu nổi.

Có lẽ Kinh Nguyện cũng nhận ra được bộ dáng lúc này của họ là không hợp hoàn cảnh, hoặc có lẽ là cô cảm nhận được sự bất mãn của những người chung quanh , cô vỗ vỗ vai Trần Chiêu, ý bảo anh mau buông cô ra.

Nói thật, Trần Chiêu ôm cô rất chặt, làm cô có chút không thở nổi.

"Ai da hai người đừng ở đây náo loạn." Đại đội đội trưởng tình nguyện là người đứng ra chịu mũi sào, đứng ra kéo hai người: "Đây là đơn vị công tác, muốn ôm nhau thì về nhà, về nhà đi."

Đã từng tuổi này, anh ta cảm thấy phiền nhất chính là bộ dáng của những người trẻ tuổi, giống như sắp sữa sinh ly tử biệt.

"Chúng ta về nhà thôi." Kinh Nguyện kéo tay Trần Chiêu, nghịch ngợm cười cười.

Cùng với người trong trí nhớ y hệt nhau, hiện tại Kinh Nguyện cùng quá khứ hoàn toàn trùng hợp, thật giống như trở về tám năm về trước.

Bọn họ vẫn là bọn họ, hoàn toàn không có gì thay đổi.