Tam Nghiệt Duyên

Chương 22: Nghiệt duyên




Lạc Liên khắc khổ ôm chặt ngực trái, cô không thể kiếm nén thêm một khắc nào nữa. Cô chỉ biết khuỵu gối bật khóc thật lớn, khóc vì hắn, khóc vì đoạn tình dang dở giữa hắn và cô.

Bãi đất trống trước mắt dần biến mất thay đổi thành một nơi khác lạ lẫm hơn. Bờ tường vững chắc hiện ra trước mắt cô, tiếng pháo nổ giòn tan lóc bóc bên tai.

“Chúc mừng bà…chúc mừng bà.”

Thanh âm của một người đàn ông liên tục chúc mừng một ai đó vang lên bên tai cô không ngừng. Theo quán tính Lạc Liên quay đầu sang nơi vừa phát ra giọng nói.

Phía trước cách cô không xa là một cái đám cưới rình rang, pháo nổ, hoa đỏ treo đầy trước cửa nhà, nhiều người vây kín hai bên đường, ồn ào náo nhiệt bàn luận về cái đám cưới đó.

“Tân nương tới.”

Một người đàn ông hô hào lớn ba chữ “tân nương tới” ngay lập tức khiến cho đám đông chủ động di chuyển sang chỗ khác, nhường một khoảng trống lớn cho tân nương bước vào bên trong.

Tân nương lộng lẫy trong bộ xiêm y đỏ rực rỡ được thêu bằng những sợi chỉ vàng vô cùng quý hiếm, chân mang hài đỏ, tóc cài trâm vàng, khăn đỏ ánh vàng chùm kín mặt nhưng phong thái nhã nhặn, thướt tha vẫn có thể cho người ngoài biết được nàng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, con nhà quyền quý.

Tân nương bước chân ra khỏi kiệu, chầm chậm bước vào bên trong. Lạc Liên lúc này như lấy lại ý thức, lồm cồm ngồi dậy, gấp gáp chạy tới đó xem.

Tân lang đứng ở trong nhà chờ nàng, lúc thấy tân nương tới tân lang ngây ngất cả người, ngơ ngơ ngác ngác chỉ biết nhìn nàng cười mà chẳng biết làm gì. Cả hai đứng kề bên nhau, cùng nhau hướng mặt ra ngoài, vái lạy theo tiếng nói của một người công công.

“Nhất bái Thiên Địa.”

Cả hai đồng loạt hành lễ từ trên xuống dưới.

“Nhị bái cao đường.”

Lại chậm rãi xoay vào bên trong, đứng trước cửu huyền thất tổ mà hành lễ.

“Phu thê giao bái.”

Cả hai quay qua, mặt đối mặt, từ tốn cúi thấp người.

“Đưa vào động phòng.”

Tiếng của người công công vừa vang lên chỉ vài giây sau đó mấy người bu kín ở ngoài đường không hẹn trước mà cùng nhau vỗ tay nồng nhiệt, rôm rả toàn những lời tốt đẹp dành tặng cho tân lang và tân nương.

Hành lễ xong tân nương được một người phụ nữ lạ mặt nhẹ nhàng dìu vào trong phòng ngồi đợi tân lang tới vén màn.

Lạc Liên định đi theo nàng ta bước vào trong phòng nhưng bấy giờ cô như cảm nhận được một điều gì đó, vội vội vàng vàng ngó khắp xung quanh nhà tìm kiếm. Ngay chính cả bản thân cô cũng không biết đó là cảm giác gì, tại sao bản thân cô lại cuống cuồng lên gì điều đó.

Cho tới khi ánh mắt cô vô tình va phải một người…. Ngôn Tình Ngược

Đình Thiên Vũ hoà vào đám đông trước cửa nhà tân lang, ánh mắt đượm vẻ thê lương, hắn nhìn cô, nhìn bằng đôi mắt vừa yêu vừa hận.

“Thiên Vũ.”

Cô lẩm bẩm, không đợi suy nghĩ gì thêm cô liền mặc kệ tất cả chạy tới phía hắn. Chỉ tiếc cô càng cố gắng bao nhiêu thì lại càng đẩy hắn ra xa bấy nhiêu.

Lúc này, mọi thứ xung quanh cô đột nhiên biến mất, bao trùm quanh tâm thức của cô chỉ là những khoảng trắng vô định, một lực hút mạnh từ nơi nào đó nhanh chóng kéo ngược cô ra khỏi nơi đó, đồng thời cũng là lúc Lạc Liên giật nảy mình tỉnh giấc, cả gương mặt giàn giụa toàn nước mắt.

Cô thẩn thờ như người mất hồn, hô hấp dần trở nên nặng nề, cánh môi trong vô thức mấp máy không rõ nguyên do, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, chẳng tồn đọng lại một tí hình ảnh nào nhưng trái tim trong lòng ngực lại đang nhiệt tình lên tiếng cho cô biết cô vừa mới trải qua một điều rất khủng khiếp.

Tay cô run run chạm vào ngực trái. Tim cô đau quá, thật sự đau không thể tả nổi. Dù không biết nguyên nhân là vì đâu nhưng Lạc Liên lại ôm chặt bản thân, oà khóc trong đêm tối.

Tiếng khóc đau đớn tột cùng như xé tan màn đêm u ám. Lúc bấy giờ…tại một nơi nào đó cũng đang có một người không ngừng đau lòng giống cô.



Kể từ sau đêm hôm đó những ngày sau này đêm nào cô cũng đều mơ thấy cùng một người. Họ dắt cô đi chơi, cho cô ăn, ân cần chăm sóc cho cô từng li từng tí, xem cô như một viên ngọc quý luôn luôn nâng niu, chiều chuộng. Mỗi khi ở bên cạnh hắn Lạc Liên luôn thấy rất hạnh phúc, trong lòng chỉ ước ao một điều có thể bên cạnh hắn mãi mãi.

Chỉ kỳ lạ ở chỗ mỗi khi thức giấc Lạc Liên lại chẳng tài nào nhớ được mặt mũi của người ta, chỉ cảm thấy rất nhớ họ, lần nào thức giấc cũng đều muốn nhắm mắt lại để ngủ tiếp chỉ mong có thể gặp được họ.

Hôm nay, vừa đúng lúc gà gáy Lạc Liên mở mắt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Lần này cũng như những lần trước cô vẫn nằm mơ thấy hắn nhưng khi mở mắt ra lại chẳng còn nhớ được gì.

Trải qua cảm giác trống trải này riết cô cũng đã quá quen thuộc. Lạc Liên mệt mỏi ngồi dậy, thu dọn đồ rồi đi vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, cô cầm lấy rổ sen chuẩn bị đem ra chợ bán.

Mẹ cô ở trước nhà cặm cụi cầm chổi quét sân. Dạo gần đây trời hay mưa lớn, làm cho lá rụng đầy khắp trước cửa nhà cô, tổ hại cho cô với bà hôm nào cũng xách chổi quét muốn còng cái lưng.

“Mẹ, con đi bán nha.” Cô dừng lại, nói cho bà biết một tiếng rồi mới đi.

Mẹ cô ậm ừ, đứng thẳng lưng lên, khổ sở lau mồ hôi trên trán. Bà đưa mắt qua nhìn cô như thấy gì đó rồi nói: “Liên, dạo này sau mẹ cứ thấy cả người con xanh xao lắm, ốm thấy rõ, biếng ăn lại còn ngủ nhiều nữa chứ. Không ấy con tạm nghỉ bán vài ngày đi, ở nhà chừng nào khỏe lại rồi hẳn đi làm, đừng có gắng sức quá. Mẹ nhìn mà sót lòng sót dạ hết sức con ạ.”