Chương 11: Miqdeni
Thành Babilion là nơi tiếp giáp trực tiếp với khu rừng nguyên sinh Matic rộng lớn, mật độ dân số nơi đây ở mức trung bình với khoảng tám mươi triệu dân, cùng với vị trí địa lý nguy hiểm cùng mật độ khoáng sản thấp, nơi đây hình thành nên một tầng lớp phân chia giai cấp nặng nề. Các gia tộc lớn đều sở hữu những khu vực rất rộng và nhân lực khủng kh·iếp, cùng với việc nơi đây thời xuyên xảy ra các cuộc chiến giữ người với người hoặc người với ma thú thì pháp luật về cơ bản đã chẳng thể can thiệp gì đến nơi xa xôi hẻo lánh này, cũng vì thế mà nhiều người dân nhập cư đã gọi nơi đây là Vô luật thành.
Babilion sở hữu một thành trì dài vô tận bao bọc hơn phân nửa rừng nguyên sinh Matic, thành luỹ cao và chắc chắn đến mức có thể phòng chống lại các đợt t·ấn c·ông quy mô lớn của ma thú cấp thấp.
Nơi đây cũng hội tụ một lượng lớn các gia tộc có tu tiên giả tọa trấn, mặc dù số lượng gia tộc có tu tiên giả cũng chỉ khoảng một phần mười nhưng lại có vị thế cao hơn hẳn các gia tộc bình thường khác. Và cùng với nguồn tài nguyên phong phú, lớn mạnh nơi đây mà nói, việc tu tiên có thể phát triển hơn hẳn những nơi khác trong nội địa Miqdeni. Một người với thiên phú cao có thể trong vòng bốn mươi năm tại thành Babilion tấn cấp cảnh giới Linh nhân, một vài người có cơ duyên tốt có thể đột phá lên đến Khí nhân.
Rất nhiều tông môn mạnh mẽ tồn tại ở nơi đây, các học viện tu luyện cũng lớn mạnh song song cùng các đại gia tộc. Các thiên kiêu tài năng như thể cá gặp nước mà thoả sức vùng vẫy, một số cá nhân đủ lớn mạnh để khiến cho phần lớn người dân đều thể hiện thái độ kính cẩn xem trọng.
Hirio và Daint cũng đã có thể đến được cổng thành sau hơn mười sáu ngày do cả hai đã cố tìm kiếm thêm một chút dược liệu để làm vốn sinh sống. Hirio, Daint đều đồng loạt đổi tên thành Hàn tư không và Hàn thu sinh để có thể thông qua trạm kiểm soát cổng thành Babilion. Sau đó vài ngày, cả hai đã tìm được vài cửa hàng dược liệu và thực hiện công cuộc làm ăn đầu tiên, mặc dù chỉ là những dược liệu cấp thấp, nhưng do số lượng khá nhiều nên cả hai đều có thể bán được một khoảng tiền kha khá và sắm sửa cho mình những bộ cánh mới phù hợp với dân cư bản địa.
Mặc dù là người ngoại quốc, Hirio và Daint đều không có nhiều đặc điểm khác biệt với người dân Miqdeni, đặc biệt là một khi tiến vào giới tu luyện thì đặc điểm gương mặt sẽ có thể trau chuốt thay đổi phần nào. Đó cũng là lý do đa số các nữ tu tiên giả thường có nhan sắc nằm ở mức cao hơn những nữ nhân bình thường.
“Đáng lẽ anh mới là người phù hợp với cái tên kia hơn.”
Daint cáu bẩn nói lớn, cả hai người đang trên đường trở về sau một chuyến vào rừng Matic thu thập dược liệu.
“Có chơi có chịu đi, đáng lẽ nên lựa ra hai cái tên ngầu ngầu thay vì một cái thì ngầu, cái còn lại thì chán ngắt ~”
Hirio xoay xoay cái nhẫn màu đồng đang ở ngón trỏ cậu, đó là một vật phẩm màu nhiệm mang chức năng giống như một thứ lưu trữ đồ vật, nó có thể cất giữ một số lượng vật phẩm khá lớn tùy theo chất lượng của nạp giới, hiện tại Hirio và Daint đều phải dùng chung một nạp giới chỉ vì cả hai đang quá nghèo.
Hirio hiện tại đang ở cảnh giới Tâm nhân, dù cho cũng chỉ mới vừa đột phá không lâu nhưng cậu vẫn đang rất tràn trề nhựa sống, hiện tại do hoàn cảnh vẫn rất khó khăn nên Hirio đành gác lại việc tu luyện. Cả việc tìm kiếm chân thực sự việc ở Serbia cậu cũng chỉ có thể tạm gác lại. Hirio có chút nhớ mẹ, nhưng cũng rất nhanh cậu bỏ qua cảm xúc ấy.
Rầm mmm mmm m!
Một âm thanh v·a c·hạm như t·iếng n·ổ phát ra khiến cả khu vực Hirio và Daint đang đứng khẽ rung động.
“Cái gì thế này? Sạt lở hả?”
Daint hạ thấp trọng tâm cơ thể và dùng một tay chống xuống đất, anh vẫn đang ở cảnh giới Chi nhân, vì thế các giác quan cũng không thể bằng Hirio nên anh biết rất rõ chỉ cần có thể tự bảo vệ mình không khiến Hirio vướng bận thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.
“Để tôi đi xem xem!”
Hirio nói vội và phóng đi về hướng phát ra âm thanh, Daint cũng từ từ di chuyển theo.
Hơn nửa tháng lang thang hái thuốc cũng giúp Hirio ghi nhớ được các loại âm thanh có thể phát ra từ ma thú, s·ạt l·ở, tu tiên giả đánh nhau,... Lần này thì cậu chắc chắn là một cuộc đánh nhau, có thể giữa người với ma thú.
Hirio cũng không có ý định giúp đỡ, cậu đang nghĩ đến việc quan sát mọi thứ trước hết, sau đó mới đưa ra quyết định.
Chỉ mất vài phút để Hirio tiếp cận khu vực đang diễn ra giao tranh.
Một khung cảnh t·ang t·hương đập vào mắt cậu, xác người bị xé nát, máu tươi vung vãi khắp nơi, nội tạng cùng xương gãy lộ rõ ra ngoài của một số người vẫn đang thoi thóp. Đây có lẽ là một nhóm người bảo hộ cho một hai vài kẻ quyền thế nào đó, nhưng dựa theo tình cảnh hiện tại thì có lẽ đám người quyền thế kia đã bỏ chạy để lại những người này làm hậu phương. Hirio tặc lưỡi, đây cũng chẳng phải cảnh tượng hy hữu gì với cậu, nhưng Hirio vẫn có cảm giác khó chịu.
Rầm mmm mm m!!!!
Âm thanh lại lần nữa phát ra, nhưng nó hiện tại gần hơn rất nhiều.
Hirio nhanh chóng chạy đến.
...
“C-cứu!!!”
Một thân thể nữ tử lấm lem bùn đất và v·ết m·áu đang cố lết người để bỏ chạy, gương mặt xinh xắn cũng bị sự hoảng loạn làm biến dạng đi. Mái tóc cô cũng trở thành một tổ hợp rối ren khó coi.
Chiếc váy dài màu trắng ngà cũng trở thành một màu đỏ nâu pha tạp giữa bùn đất và máu, cũng rất may mắn vì máu dính trên người cô chỉ là của những người hầu đã cố bảo vệ gia chủ mình.
Con ngươi màu nâu sậm chứa một nỗi tuyệt vọng khủng kh·iếp, đôi môi đỏ mọng cũng nhanh chóng tái đi, tay chân cô run một cách dữ dội.
Cô gái này là con gái trưởng của một gia tộc cấp thấp, cô đang trên đường từ khu vực trồng dược liệu của gia tộc trở về nhưng lại bị ma thú t·ấn c·ông. Mặc dù chỉ là một đàn quỷ đói cấp thấp nhưng lại quá sức với những con người bình thường như nhóm hộ tống của cô.
Hà Thanh Chi là tên của nữ nhân xui xẻo này, từng người từng người thân cận bảo hộ cô đã dần dần ngã xuống. Quỷ đói mang hình dạng giống một con dơi to bằng đứa trẻ bảy tám tuổi, nó có trí tuệ ở mức thấp và mang theo ma lực để có thể t·ấn c·ông ma pháp và tự phục hồi thương tổn cơ thể. Một vài câu chuyện nói rằng quỷ đói cấp cao sẽ tìm kiếm phụ nữ nhân loại để lai giống sinh ra các loại quỷ lai mạnh mẽ.
Ánh mắt một con quỷ hiện ra một màu máu khi nhìn thấy Hà Thanh Chi đang lê lết thân thể cố lùi xa. Nó cười ngạo nghễ và tiến tới cô, một chiếc vòi dài bằng máu xuất hiện gần nó tạo thành một sợi dây thừng máu.
Hà Thanh Chi tuyệt vọng lui người về sao, cô không thể đứng dậy nổi, sự sợ hãi càng ngày càng trào dân. Một dòng nước ấm len lỏi giữa hai đùi cô tuôn ra, một mùi khai nhẹ bốc lên khiến vài con quỷ khác nhìn về hướng cô.
“A-ai đó... Làm ơn...”
Hirio quan sát một khoảng thời gian, cậu đang dùng tay xoa xoa cằm của mình. Một suy nghĩ nhẹ xoẹt qua tâm trí cậu, đám quỷ đói này có vẻ mang sức mạnh ngang tầm cảnh giới Chi nhân. Đối với một người vừa tiến vào Tâm nhân như Hirio thì có thể giải quyết dễ dàng bọn chúng, nhưng điều làm Hirio vẫn đang đắn đo là Ma tâm.
Quỷ đói có ma tính rất cao, mà bản thân Hirio vẫn chưa tu luyện thành công Đạo tâm cho mình, nếu cậu bất cẩn hấp thu ma tính của quỷ đói thì Ma tâm sẽ nhanh chóng hình thành bên trong cậu, lúc đó thì việc tu luyện Đạo tâm càng trở nên khó khăn.
Hirio cân nhắc một hồi lâu, cho đến khi con quỷ trói lấy Hà Thanh Chi và kéo lê cô trên mặt đất thì Hirio mới quyết định.
“Ma tâm thì ma tâm!”
Hirio lấy từ trong nạp giới ra một thanh kiếm rỉ sét với chuôi bằng gỗ mà cậu đã tìm thấy trong rừng, đây là v·ũ k·hí duy nhất cậu có hiện tại.
Trọng tâm cơ thể hạ xuống, Hirio phóng thanh kiếm vào đầu con quỷ đói đang kéo Hà Thanh Chi, nhưng nó dễ dàng né được. Hirio đồng thời chạy nhanh đến và đấm vào thân con quỷ, một âm thanh xương gãy vang lên. Con quỷ lùi nhanh lại và quăng cô gái nó đang giữ và người Hirio, nó biết cần phải giải quyết người thanh niên trước mặt, việc giữ thêm một người sẽ khiến nó bất lợi.
Hirio chụp lấy Hà Thanh Chi, một mùi máu tanh cùng mùi khai của nước tiểu chui vào mũi cậu, nhưng nó chẳng làm cho Hirio biến sắc, tình trạng này còn nhẹ nhàng chán so với bản thân Hirio khi ở rừng Matic nửa năm.
“Ôm chặt tôi!”
Hirio nói nhanh, cậu vận sức tăng năng lượng vào tứ chi và phóng nhanh bỏ chạy.
Thanh kiếm rỉ sét kia cũng chẳng phải vật báu gì, Hirio chẳng cảm thấy tiếc nuối ngay cả khi từ bỏ nó.
Con quỷ gần như nhận ra mục đích thật sự của Hirio là cứu người chứ không phải muốn g·iết nó, một âm thanh tức giận gào lên. Đàn quỷ tràn theo Hirio như n·ước l·ũ.
“Bọn này chạy nhanh thế!”
Hirio ôm chặt Hà Thanh Chi và phóng như bay, mặc dù năng lượng vẫn đang chảy qua tứ chi cậu nhưng lượng cung cấp lại quá ít so với lượng tiêu thụ cần để duy trì bỏ chạy, tốc độ của Hirio đang dần dần chậm lại.
Cậu không có cách liên lạc với Daint tìm sự trợ giúp, hiện tại cậu đang phải chạy một hướng khác, đi thẳng vào rừng. Mỗi lần né đi sự truy đuổi từ quỷ đói, Hirio càng đi sâu thêm vào rừng sâu, cơ thể cậu đang có một cơn đau nhức khủng kh·iếp. Các cơ bắp như bị đè nén bởi một lực nặng, máu lưu thông một cách nhanh chóng làm người cậu nóng gần như b·ốc k·hói. Hirio thở gấp, Hà Thanh Chi co rút người ôm chặt lấy cậu.
Cả hai chạy khoảng hơn một giờ liền mới có thể tạm thoát khỏi sự truy đuổi của quỷ đói. Hirio cũng thở phào nhẹ nhõm khi cậu có thể cứu người dễ dàng như vậy, không cần phải đánh nhau cũng có thể chạy thoát.
Ngay khi Hirio dừng lại, cơ thể cậu như thể con rối đứt dây ngã nhào xuống đất, đè lên người Hà Thanh Chi mà cậu đang bế.
“Cô giúp tôi một chút được chứ? Tôi bị t·ê l·iệt rồi!”
Hirio cười khổ, mặt cậu úp thẳng xuống mặt đất.
“U-um…”
Cô cất giọng khe khẽ, tựa hồ con mèo con.
Nhưng có vẻ chênh lệch thể trạng giữa cả hai mà Hà Thanh Chi cũng chẳng thể đẩy Hirio ngồi dậy cũng như thoát khỏi tình trạng bị cậu đè lên người.
“Không nổi à?”
Hirio cười khổ, dù sau cô gái này cũng chỉ là một tiểu thư gia tộc, làm sao đủ sức nâng một người từng là hộ vệ hoàng gia như cậu được.
“Chờ tôi một chút là tôi sẽ cử động được.”
Hirio nhắm mắt và tập trung năng lượng vào tâm thức, đạo tâm của cậu vẫn chưa hình thành nhưng phần nào có thể giúp cậu hồi phục cơ thể. Một chút sắc hồng hiện lên khuôn mặt nhợt nhạt của Hirio, cậu khẽ chuyển mình và ngồi dậy để lại một Hà thanh chi đang đỏ mặt như gấc nằm dưới, quần áo xộc sệt.
“Xin lỗi.”
“K-không sao, cảm ơn anh.”
Hà Thanh Chi phủi phủi người, một cảm giác khó chịu từ bùn và máu cùng với nước tiểu khiến cô khẽ nhăn mặt đi. Nạp giới của cô không có quần áo mà chỉ có dược liệu cùng tiền bạc, vào thời điểm này thì đúng là chẳng giúp ít thì nhiều.
Với một thiên kim tiểu thư như cô mà nói, việc bị một người đàn ông trưởng thành đè lên người chẳng khác nào làm nhục, tuy nhiên đối phương lại là ân nhân cứu mạng của cô nên cũng chẳng thể nào có suy nghĩ kia tồn tại được.
“Tôi là Hàn Tư Không, còn cô?”
“Tôi?”
Hà Thanh Chi cảm giác lạ lẫm với cách xưng hô này, nhưng cô cũng phủi đi cảm giác đấy.
“Tiểu nữ tên Hà Thanh Chi, là trưởng nữ của Hà gia. Cảm ơn đại ân cứu mạng của công tử.”
Cô cúi nhẹ đầu, mặc dù tình trạng có thể nói là rất tệ nhưng vẫn không khiến dung nhan của cô xấu xí đi bao nhiêu.
“Công tử là tu tiên giả?”
“Ừm.” – Hirio gật đầu lấy từ trong nạp giới ra một bình nước bằng da và đưa nó cho Hà Thanh Chi.
Ánh mắt của cô sáng lên một nhịp, tu tiên giả là một tầng lớp cao hơn hẳn phàm nhân yếu đuối như cô, trong cả gia tộc Hà gia cũng chỉ có mỗi ông nội cô là một tu tiên giả cảnh giới Trí nhân.
“Tôi biết vị trí hiện tại của chúng ta, gần đây có một con sông nhỏ. Tôi sẽ dẫn cô đến đó làm sạch cơ thể và quần áo trước.”
Hirio nói, cậu lấy thêm một bộ quần áo trắng tinh từ nạp giới.
“Đây là nữ phục tôi được tặng, cô cứ dùng tạm trước đi.”
Hà Thanh Chi gật đầu và đi theo Hirio.
Sau khi cô tắm rửa và thay y phục xong xuôi, Hirio dẫn theo cô đi một hướng khác để vòng về Vô luật thành. Cả hai đều đến được cổng thành khi trời vừa tối, Daint cũng đang đứng đợi nơi đây.
“Sao rồi?”
Anh hỏi, ánh mắt cũng không quên nhìn vào cô gái thân mặc váy trắng đứng phía sau Hirio.
“Chỉ cứu được một người.”
Hirio thở dài nói.
“Anh đã thu dọn và đưa tàn dư của cuộc chiến đó về thành được một lúc lâu rồi, nếu mà chú mày không về thì chắc vài giờ nữa anh cũng chạy đi tìm rồi.”
Daint nói, anh cũng nhanh chóng bước vào thành.
“Cô đã không sao rồi, giờ chúng ta sẽ chia ra ở đây.”
Hirio nói và phất tay, ý muốn không nghe Hà Thanh Chi nói gì.
“Nhưng...”
Hà Thanh Chi bước lên và ngập ngừng, cô muốn có một phương thức liên lạc để có thể báo đáp ân tình.
“Không cần đâu.”
Hirio cười cười và bỏ đi.
Hirio và Daint nhanh chóng hoà vào làn người và biến mất, Hà Thanh Chi cắn nhẹ môi và xoay người đi hướng Hà gia. Hôm nay đã là một ngày tồi tệ với cô, nhưng cũng như là một ngày đáng nhớ.