Chương 118: Tịnh Y
Oành!!!
Tiếng không khí bị xé rách lần nữa vang lên, Hàn Tư Không bước chân về trước và cậu có thể cảm thấy được không gian bắt đầu xuất hiện dị tượng.
Èo! Èo! Èo!
Thanh âm Hắc tinh xoay tròn trong tâm niệm khiến Hàn Tư Không có chút giật mình, cậu liếc mắt lên bầu trời và khoảng không đang dần dần thu nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.
“Vậy có nghĩa là Lý nhân vẫn không đủ sức phá vỡ hư không một cách hoàn toàn, nó chỉ cần chút ít thời gian để trở lại trạng thái ban đầu.”
Nói thầm trong lòng, Hàn Tư Không xoay đầu về phía vẫn đang tỏa ra dao động năng lượng.
Từng đợt kim châm vẫn đang liên tục phá không tiến đến, nhưng đều bị Hàn Tư Không dùng phản xạ vượt trội của bản thân tránh né đi toàn bộ.
“Đối thủ vẫn chưa tiến vào tầm cảm nhận của mình, nghĩa là hắn đang ở một khoảng cách xa đến khó tin.”
Nếu như thế thì tầm t·ấn c·ông của người này hoàn toàn vượt trội so với cậu, nhưng dù tầm đánh có xa tới đâu đi nữa thì không thể đánh trúng Hàn Tư Không cũng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Đó có lẽ là lý do hắn phải tiến thẳng đến đây mặc dù có đủ sức công kích Hàn Tư Không từ một nơi xa đến chẳng thể tưởng tượng đến.
“Chuyện gì vừa xảy ra?”
Nguyệt Dao nói, nàng cảm nhận được trái tim mình vẫn đang đập và hai hàm răng có chút run rẩy.
“Không lẽ là Nguyệt Miên trưởng lão?”
Nguyệt Kỳ cố lui thân thể về sau, nhưng nàng vẫn không thể di chuyển được dù chỉ một li.
“Nguyệt Miên trưởng lão không thể tạo ra nguồn áp lực mạnh mẽ đến vậy được, người này hoàn toàn ở một cấp bậc khác!”
Kim La Chinh nghiến răng nói, ánh mắt lão lướt nhẹ qua Hàn Tư Không vẫn đang rất bình thản tránh né hàng loạt kim châm xuất hiện từ hư không.
“Đây là Lý nhân cảnh giới sao?”
Lão chua chát hỏi, thứ sức mạnh này luôn khiến con người thèm thuồng và luôn luôn muốn hướng đến. Nhưng về cơ bản thì chẳng còn ai ở hiện tại có thể chỉ điểm tu luyện để giúp lão đạt đến Lý nhân cảnh giới nữa cả.
Nếu có, thì là người đang đứng trước mặt lão.
Oành!!!
Một đợt kim chăm lần nữa bắn đến, thay vì tránh né như những lần trước. Hàn Tư Không quyết định thực hiện vài việc để dò xét.
Kim Trảo vung mạnh, một tập hợp được tạo thành từ khoảng mười đến mười bảy kim châm ngay lập tức bị Hàn Tư Không bắt lại trong lòng bàn tay.
“Đây giống như một loại… lông thú?”
Cậu nói, bản thân bỗng có chút cảm giác quen thuộc như thể đây từng là thứ cậu biết vậy.
“Cao cấp 9 Linh thú ư?”
Liệu chỉ với cảnh giới Lý nhân hậu kỳ cùng Địa cấp Tiên pháp duy nhất là Kim Trảo thì cậu có khả năng đối đầu với kẻ địch như thế hay không.
Thu gọn mười bảy chiếc lông thú sắc bén vào Không gian lưu trữ, Hàn Tư Không lần nữa chắp tay sau lưng và nghênh đón đối thủ sắp tới của mình.
Sau khoảng nửa giờ, đợt t·ấn c·ông b·ằng kim châm cuối cùng cũng kết thúc. Có lẽ đối thủ đã đến đủ gần nên từ bỏ việc t·ấn c·ông tầm xa vào cậu.
Chỉ cần hắn vừa đặc chân vào phạm vi hoạt động của thần thức thì với cảnh giới hiện tại, Hàn Tư Không có thể ngay lập tức phá không tiến đến trong thời gian không thể tính bằng giây.
Nhưng lại nửa giờ nữa trôi qua, chẳng có bất kỳ khí tức hay dao động năng lượng nào xuất hiện bên trong tầm hoạt động thần thức của cậu cả.
“Hắn bỏ chạy sao? Không thể.”
Linh thú là một dạng thú đặc biệt, nó có khả năng ký khế ước công hưởng sức mạnh với nhân loại hay bán nhân loại, việc này giúp tăng sức mạnh của cả hai và cho người đó một loại sức mạnh tăng tiến vượt trội tuỳ vào loại Linh thú.
Nhưng chỉ khi đối thủ mạnh hơn cậu thì mới có khả năng tiến vào thần thức của Hàn Tư Không vô thanh vô thức như thế mà thôi.
“Vậy thì trước hết làm xong việc ở đây đã, mình cũng chẳng muốn vô cớ kéo hết những kẻ đang bảo hộ Minh Sơn Môn vào rắc rối cho lắm.”
Nếu điều gì đó vô nghĩa, hoặc không mang theo lợi ích cụ thể cho cá nhân cậu, Hàn Tư Không sẽ không làm.
Đôi mắt đen hướng về đoàn người Tôn Ngọc, Hàn Tư Không vận chuyển năng lượng và bầu trời dần dần tối sầm lại.
Nhưng cậu bắt đầu thấy lạ, cảm giác thật sự rất kỳ lạ.
Những con người dưới kia vẫn đang bị Hàn Tư Không khóa chặt lại, và nếu nhìn kỹ thì ngay phía dưới bọn họ - nơi mặt đất đang có một bóng người đứng lặng im nhìn thẳng về phía cậu.
Thân thể nhỏ nhắn cùng mái tóc trắng xoá, đôi mắt vàng kim với con ngươi của loài mèo đặc trưng đang dán chặt lên người cậu.
“Là nàng?”
Hàn Tư Không có chút giật mình, đối thủ đã tiến đến đây từ lúc nào?
Chỉ là, cảm giác có chút quen thuộc.
…
Váy ngắn qua gối, đôi chân thon gọn trắng ngần bước về trước.
Không thể tin vào mắt mình, người đang đứng giữa hư không và thao túng trời đất kia lại là người đã gây cho nàng tổn thương nặng nhất, khiến nàng gần như phải sống trong sự chờ mong chẳng có ngày kết thúc.
Ánh mắt dần trở nên mềm mại, nhưng sâu trong tâm nàng giờ đây chỉ là cảm giác tức giận.
“Tịnh Y, em ổn chứ?”
Âm thanh xuất hiện trong đầu nàng, một chất giọng nữ nhẹ nhàng và có phần mệt mỏi.
“Là anh ấy, sau hơn ba mươi năm bỏ đi. Anh ấy đã lần nữa trở về.”
“Đúng là cậu ta.”
Diệu Tiên chậm rãi nói, nhưng nàng dường như chẳng có nhiều xúc cảm như Tịnh Y vào lúc này.
Cơ thể Tịnh Y phát sáng nhè nhẹ, nàng nhẹ nhàng đặt từng bước chân lên hư không và tiến về phía Hàn Tư Không.
Hiện tại nàng đang rất muốn hỏi, vì sao lại bỏ rơi nàng trong suốt ba mươi năm?
Vì sao lại không trở về ngay cả khi Tịnh Y phải chạy trốn chối c·hết để sinh tồn?
Vì sao lại hứa sẽ gặp lại nàng, như hiện tại cũng chẳng thử tìm đến nàng?
A!
Là vì để có sức mạnh sao?
Tịnh Y có thể cảm nhận được uy áp đang không ngừng tỏa ra từ Hàn Tư Không, nàng hít sâu một hơi và đôi mắt chỉ còn lại sự hận thù.
Vì sức mạnh nên nàng phải bị vứt bỏ sao?
Bước chân dừng lại giữa trời, Tịnh Y vào lúc này đang đứng ngang hàng với Hàn Tư Không. Hai tay thả lỏng và một chiếc đuôi mèo trắng lớn ẩn hiện ngay phía sau lưng nàng.
Trước mặt nàng xuất hiện một bảng chữ trong suốt, đôi mắt quét ngang một lượt và gương mặt xinh đẹp của Tịnh Y trở nên lạnh lùng đến tột cùng.
Nàng không thể hiểu tại sao Hàn Tư Không lại đến đây làm loạn, nhưng nếu muốn một trận chiến. Nàng sẽ sẵn sàng đáp trả, không chút nương tay.
Vũ Mao Ảnh!
Một màu trắng xoá lan tràn từ giữa ngực nàng và tuôn ra đến hai tay, Tịnh Y lắc nhẹ cổ tay và một loạt kim châm xuất hiện trên bầu trời.
Số lượng gần như lấp kín cả đường chân trời, hoàn toàn không có khả năng đếm hết được.
“Tiến!”
Âm giọng Tịnh Y vang lên, tất cả kim châm ngay lập tức tan biến và Hàn Tư Không ở đối diện cũng gần như tan biến cùng thời điểm.
Oành!!!
Oành!!!!!!
Oành!!!!!!!!!
Kim Trảo mạnh mẽ đánh bật đi một loạt kim châm, Hàn Tư Không liên tục nhảy xuyên qua không gian để bản thân có thể tránh né đi những đợt kim châm gần như vô hình kia.
Đúng vậy, kim châm vào lúc này đã gần như vô hình, và nó thậm chí chỉ xuất hiện dao động khi đã tiếp cận cực gần vào người cậu.
“Ặc!”
Phun ra một ngụm máu, Hàn Tư Không rút nhanh một cây kim châm ra khỏi cổ mình và tiếp tục tránh né.
Năng lượng dao động không ngừng, bản thân Hàn Tư Không chỉ đang cố gắng sử dụng khả năng phản xạ cùng sức mạnh của chính bản thân để chiến đấu. Nhưng lúc này thì cậu không còn có thể làm thế được nữa rồi.
Lùi lại một nhịp, hư không xuất hiện vết nứt và Hàn Tư Không nắm chặt vào khoảng không trước mặt mình.
Cậu đang muốn bẻ cong không gian để có thể tạo ra một vùng khiến kim châm không thể bay theo đường thẳng.
Vút!
Một tiếng xé gió vang lên, Hàn Tư Không xoay người và dùng cả hai tay đỡ lấy đòn đánh từ Tịnh Y. Cậu b·ị đ·ánh lui lại chút ít nhưng rất nhanh phải tiếp đón thêm một loạt đòn đánh ngay sau đó.
Quá nhanh!
Vừa phải tránh né các kim châm và đồng thời chặn đứng các đòn t·ấn c·ông từ Tịnh Y khiến Hàn Tư Không có chút chật vật.
Nhìn thấy cảnh tượng này, một vài người trong nhóm của Tôn Ngọc đã bắt đầu dấy lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Chúng ta, có thể sống sót!
Oành!
Không khí rạn nứt, Hàn Tư Không b·ị đ·ánh bay đi một đoạn và gần như ngay lập tức, cậu trở lại với bầu trời và gương mặt mang theo chút ít cảm giác quen thuộc.
“Gương mặt này, có chút giống Tịnh Y.”
Bản thân đặt ra nghi vấn, với lại bản thể của Diệu Tiên là một con mèo trắng lớn nên nếu trường hợp cả hai đã ký khế ước với nhau thì Tịnh Y có sức mạnh lớn đến thế này cũng là chuyện đương nhiên mà thôi.
“Tịnh Y.”
Hàn Tư Không cất tiếng gọi, cậu có thể nhìn thấy biểu cảm căng cứng của nàng và đôi mắt gần như ngay tức khắc xuất hiện một tầng nước mỏng.
“Im ngay!”
Hét lớn với Hàn Tư Không, Tịnh Y xoay người và mặt đất bỗng chốc rung động dữ dội.
Từ phía sâu trong lòng đất bắt đầu chui lên hai vật thể khổng lồ, hai tảng đá với kích thước tương đương một căn nhà đang dần dần bay lên hai bên Hàn Tư Không.
Cậu biết vì sao Tịnh Y lại có địch ý với mình như thế, dù sao thì tội lỗi này của cậu là không thể bù đắp được. Lời hứa một khi đã không còn có thể thực hiện thì nó chỉ sẽ tạo ra tổn thương cho người khác.
Hai tay thả lỏng, Hàn Tư Không đứng im không nói lời nào.
“Đập!”
Tịnh Y hét lớn và hai tảng đá lớn phóng thẳng về phía Hàn Tư Không, cả hai lao mạnh vào nhau và Hàn Tư Không lại đang đứng im không nhúc nhích ở ngay chính giữa.
Oành!!!
Ầm!!!
Hai tảng đá đập mạnh vào nhau và nhanh chóng hóa thành mảnh vụn, bụi đất bay đầy trời.
Tịnh Y giơ tay mình lên và một bộ móng vuốt sắc bén chậm rãi mọc ra từ tay nàng.
Từ trong mái tóc trắng dày dần dần lộ ra một đôi tai mèo trắng xoá, Tịnh Y nghiến răng và nhìn thấy Hàn Tư Không vẫn đang đứng một cách hoàn toàn bình ổn sau đòn vừa rồi.
“Cơ thể tu tiên giả Lý nhân cảnh đúng là đủ cứng cáp.”
Nói thầm trong lòng, Hàn Tư Không mỉm cười nhìn về Tịnh Y. Nàng có thể ra tay mà không hề mang theo chút ít sự yếu đuối nào trong thâm tâm chính là một điều tốt, nhưng việc này cũng ngầm chứng minh cho khoảng thời gian khó khăn mà bản thân Tịnh Y đã phải đối mặt.
Và thời điểm đó, Hàn Tư Không đã không ở bên che chở nàng.
“Đến đây!”
Hàn Tư Không chậm rãi nói, cậu để hai tay về sau lưng và ánh mắt mang theo chút mong chờ.
“Hừ!”
Tịnh Y xoè bộ móng vuốt lên trước mặt và vung mạnh về phía Hàn Tư Không.
Hư không bị xé thành nhiều mảnh, một loạt các đường trảm như kiếm khí bay thẳng về phía Hàn Tư Không.
Xoẹt!
Phụt!!!
Máu tươi bắn ra, Hàn Tư Không cảm nhận bản thân có chút trầy xước nhưng vẫn chưa đến mức có thể gọi là v·ết t·hương nặng. Chỉ là khi lãnh trọn đòn này thì cậu gần như cảm thấy đau.
Tịnh Y lùi người lấy đà và bắn mạnh bản thân về phía Hàn Tư Không, nàng vung tay hướng thẳng vào đầu cậu.
Keng!
Oành!!!
Kim Trảo vung lên, Hàn Tư Không chụp lấy đôi tay nhỏ của Tịnh Y và các v·ết t·hương người nhanh chóng lành lặn trở lại.
“Cao cấp 9 Linh thú không yếu ớt đến thế này.”
Cậu nói, tay còn lại nắm lại thành đấm và đấm thẳng vào Tịnh Y.
Phù~
Một luồng băng khí tuôn ra, toàn bộ cơ thể Hàn Tư Không hoá thành tượng băng một cách nhanh đến chóng mặt. Tịnh Y cố rút tay mình ra khỏi cú nắm của Hàn Tư Không nhưng lại chẳng thể.
Lực nắm của cậu vẫn quá mạnh, kể cả khi toàn bộ cơ thể đều đã hoá thành khối băng.
Tịnh Y cố gắng giãy giụa, nàng giơ cánh tay còn lại và một ngọn lửa trắng xuất hiện trên lòng bàn tay nàng.
Liên Tịnh Hoả!
Ánh sáng trắng xoá phát ra từ ngọn hoả diễm khiến cả một vùng trở nên không thể nhìn thấy, toàn bộ nhóm người Tôn Ngọc đều phải nhắm chặt mắt lại và không khỏi than thở trong đầu mình.
Họ muốn chạy trốn, nhưng không thể.
Tịnh Y siết mạnh nắm tay, Liên Tịnh Hoả phừng phực cháy một cách mạnh mẽ và bắn thẳng vào Hàn Tư Không.
[Thông tin: Hỗn Độn Chân Tâm có thể hấp thu hỏa diễm]
“Không cần thiết, nó là của em ấy.”
Hàn Tư Không nói thầm trong lòng, cậu nhích nhẹ ngón tay và ngay lập tức khối băng vỡ tan thành từng mảnh, bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy cổ tay Tịnh Y.
“Anh biết em hận anh, nhưng việc này thật sự có ý nghĩa không?”
Ghé miệng sát vào mặt Tịnh Y và nói khẽ, Hàn Tư Không có thể thoáng nhìn thấy đôi tai mèo của nàng cụp nhanh lại và gương mặt ửng đỏ một cách nhanh chóng.
Có lẽ dù đã hơn ba mươi năm nhưng Tịnh Y vẫn chỉ là một cô bé mà thôi.
Cười trong lòng chút ít, Hàn Tư Không vẫn giữa nguyên sắc mặt và càng ngày càng tiến gần lại Tịnh Y, mặc kệ ngọn Liên Tịnh Hoả đang không ngừng thiêu đốt cậu.
So với Linh Hoả của Hàn Tư Không thì ngọn Liên Tịnh Hoả này còn chẳng có khả năng gây tổn thương ngoài da cho cậu, nhưng nếu xét về mặt bằng chung của Nhân giới thì nó đã có thể coi là một ngọn lửa mạnh mẽ.
“Có!”
Tịnh Y hét lớn và đập tay thẳng vào mặt Hàn Tư Không, nàng rút nhanh tay ra và lần nữa đập vào ngực cậu.
Oành!!!
Gió rít mạnh từng cơn, một loạt chấn động rung chuyển không khí được tạo ra từ v·a c·hạm của Tịnh Y và Hàn Tư Không.
Bụi lửa bay mịt mù, Tịnh Y nhìn vào bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ tay mình. Lực đạo vừa đủ để nắm lấy tay không cho nàng tránh thoát, nhưng nó cũng chẳng gây tổn thương gì cho bản thân Tịnh Y.
Khói bụi chậm rãi tan dần, Gương mặt không mấy điển trai của Hàn Tư Không lần nữa hiện ra và mái tóc đã xuất hiện một vết cháy xém.
“Cũng thật, bướng bỉnh.”
Tịnh Y vẫn luôn nương tay, Hàn Tư Không thừa biết chuyện đó. Dù cho hiện tại sức mạnh của cậu có hơn hay thua nàng thì Tịnh Y vẫn đang nương tay một cách vô thức với cậu.
Hàn Tư Không giật mạnh tay Tịnh Y và nàng bị kéo thẳng vào người cậu.
“Cái! Anh làm gì!?!”
Tịnh Y hét lên và đôi tai cũng dựng đứng như thể đang ghét bỏ.
Nhưng Hàn Tư Không vẫn kéo nàng vào gần mình, cho đến khi phần ngực tròn trịa kia áp chặt vào người cậu thì Hàn Tư Không mới dừng lại, hai tay ôm chặt Tịnh Y vào lòng mình.
“Xin lỗi em, anh không cầu mong em tha thứ. Nhưng anh vẫn muốn nói xin lỗi… vì đã để em chờ trong suốt thời gian qua.”
Thân thể Tịnh Y căng cứng hoàn toàn, đôi mắt mèo to tròn có chút rưng rưng và hai tay cũng vô thức ôm lấy Hàn Tư Không.
Bằng cách nào đi chăng nữa, nàng cũng chẳng thể hận được cậu.
“Anh là đồ khốn nạn!”
Nước mắt chảy dài, Tịnh Y thút thít như một đứa trẻ và gương mặt áp chặt vào ngực Hàn Tư Không.
“Ừ.”
“Đồ tồi! Đồ c·hết nhát!”
“Ừm.”
Vuốt ve mái tóc trắng ngần xinh đẹp của Tịnh Y, Hàn Tư Không mỉm cười nhẹ nhàng và ánh mắt mang theo chút ít cưng chiều.
Con nhóc ngày nào giờ cũng đã trưởng thành rồi.
“Khụ! Chuyện gì thế này.”
Kim La Chinh sặc sụa và cảm giác bản thân đã có thể di chuyển trở lại, lão xua tay đi lớp bụi sương do băng và hoả vừa tạo thành và có thể lờ mờ nhìn thấy hai con người đang ôm chặt lấy nhau giữa bầu trời.
“Đó là!”
Lão gần như hét lên, nhưng một đôi bàn tay nhanh chóng hướng đến và chụp lấy miệng để ngăn lão.
“Im lặng.”
Huỳnh Lý Thế Quân chậm rãi nói, hắn ra hiệu lùi về và cả hai rất nhanh chậm rãi lui về sao.
Những thứ không cần thiết thì không nên nói.
Tôn Ngọc cũng rất nhanh lùi về, tất cả bọn họ đều vẫn đang ở lại đây. Nhưng hiện tại đều đã lui đủ xa để thân ảnh Hàn Tư Không và Tịnh Y dần không còn rõ ràng nữa.
“Có cần cho người kiểm tra tình hình của hai môn đệ ở dưới không?”
Nguyệt Dao nói, nàng ngoắc tay xuống chỗ Kim Thiên Tâm và Tuyết Hương Lan đang nằm rạp dưới nền đất và hai tay ôm chặt lấy đầu mình.
“Vậy ngươi xuống xem tình hình của bọn chúng đi.”
“Vâng, thưa tông chủ.”
Nguyệt Dao nhẹ nhàng hạ xuống và tiến đến hai người.
“Cú sốc này, chẳng biết là hoạ hay phúc nữa.”