Chương 125: Eilrine - Fairyn Hanakii
Xoẹt!
Một vết gạch xuất hiện trên bảng xếp hạng của chức nghiệp Pháp Sư, top 791 đã bị gạch và thay thế bằng một người khác. Điều này khiến các Kẻ Giữ Cửa có chút nhốn nháo nhẹ.
“Lại nữa, lần này là kẻ vừa được lên hạng không quá lâu.”
“Hội Thợ Săn thật sự chẳng coi chúng ta ra gì cả.”
“Vẫn chưa thể chắc chắn điều gì, nhưng dựa theo tình hình thời gian gần đây thì có một vài cái tên mà chúng ta có thể nghĩ đến.”
“Ai?”
“Lưỡi Thép hoặc Kẻ Xấu, đó là hai cái tên có hoạt động rất thường xuyên vào thời điểm này. Và dựa theo tình báo của chúng ta thì chúng cũng ở rất gần các khu vực vụ án diễn ra.”
“Các lão vẫn cho rằng chỉ dựa vào những kẻ tiểu tốt đó là có thể tạo nên được điều gì sao? Pháp Sư chúng ta cũng đâu phải quả hồng mềm mặc cho ai muốn cũng tuỳ ý bóp nát được?”
“Đã có báo cáo đưa lên hội đồng Nguyên lão, họ dường như cũng sắp mở một cuộc họp để tìm phương án cho những vụ á·m s·át Pháp Sư đã quá nhiều vào mấy năm gần đây.”
“Tam thu! Ngươi có để ý đến một vài chi tiết không?”
“Chuyện gì?”
“Các vụ án gần nhất mà chúng ta nhận được đều có điểm chung của các n·ạn n·hân.”
Một loạt các bức ảnh chụp xác c·hết với số lượng khoảng mười ảnh được ném lên bàn.
“Điểm chung mà anh nói là cái này?”
Một thanh niên với đôi mắt cá c·hết và trang phục ôm kín toàn thân lướt nhẹ mắt qua những tấm ảnh và rất nhanh tìm thấy một điểm chung rất rõ ràng.
Các xác c·hết đều có phần cổ chỉ còn trơ xương, không tồn tại bất kỳ phần thịt hay da nào tại cổ của họ cả, chỉ còn một đoạn xương trắng kết nối giữa thân và đầu mà thôi.
“Cái này…”
“Một cái tên khiến cho tôi ngay lập tức nghĩ đến khi nhìn thấy những hiện trường này, không phải Lưỡi Thép hay Kẻ Xấu, mà là một cái tên rất mới.”
Ầm!
Đập mạnh vào bàn, hắn tiếp lời.
“Ghost! Bóng Ma! Kẻ chuyên săn lùng Pháp Sư từ top 1000 đổ lại và dường như hắn ta ngày càng tiến sâu hơn.”
“Anh có thông tin cụ thể về hắn chứ?”
“Có, nhưng hãy nói sau ở phòng làm việc của tôi.”
“Được!”
…
“Vậy! Ngươi là Ghost?”
Thanh đại kiếm sau lưng loé nhẹ một màu sáng, Hanna khoanh tay trước bộ ngực nhỏ và gương mặt có phần nào đó đang rất vui vẻ.
Cô có mái tóc ngắn màu bạch kim sáng, đôi mắt sáng tràn đầy tự tin và cơ thể có phần nào đó nhỏ nhắn nhưng rất rắn chắc với nhiều cơ bắp trên toàn thân. Thanh đại kiếm to gần bằng cả dáng người cô được gắn chặt sau lưng và bộ đồng phục đặc trưng của Tiên Tử Đoàn nhẹ nhàng bay trong gió.
Tà váy bay phấp phới và đối diện Hanna hiện diện lên một bóng người vừa thoát khỏi trạng thái vô hình.
“Một trong chủ lực mạnh nhất Thiết Lâm Quân của Tiên Tử Đoàn sao… Mình đã nghe về một ai đó trong nhóm đang săn lùng mình, nhưng tại sao… Tại sao lại là chị ta?”
Người hiện lên là cô gái vừa săn g·iết Soriano không lâu và đang trong quá trình trở về nơi nghỉ ngơi của mình.
Nghiến chặt răng lại, anh siết chặt nắm tay và đôi mắt bắt đầu đảo quanh xung quanh để tìm đường tháo chạy.
Đúng vậy! “Cô gái” đã á·m s·át hàng loạt Pháp Sư được mệnh danh Bóng Ma - Ghost là một cậu thanh niên trẻ. Hanakii là tên của anh, và hiện tại thì anh đang có chút không thoải mái khi bị một người quen bắt gặp.
Hanna - Một trong những chiến binh mạnh mẽ nhất Tiên Tử Đoàn vào thời điểm này, đồng thời là chị gái ruột của anh.
Bản thân Hanakii rất tự tin vào bản thân khi chiến đấu, nhưng anh là một Sát Thủ, và cho dù anh có đủ thời gian chuẩn bị thì cả đời này cũng chẳng thể vượt qua được người chị này của mình.
Chắc chắn là không thể nào!
“Ối dà, định chạy sao?”
Hanna cười lớn và tay trái bắt đầu kéo thanh đại kiếm to lớn ra khỏi lưng và bước một chân về phía trước.
Hít sâu một hơi, Hanakii vận mana vào chân và bắt đầu vận sức toàn bộ kỹ năng ít ỏi mà bản thân có. Hiện tại cũng chỉ có thể mong rằng chị ấy không nhận ra Ghost chính là người em trai đáng lẽ vẫn đang ở đấu trường kia.
Theo đúng lịch trình dự định thì hôm nay anh sẽ nghỉ ngơi và ngay ngày mai sẽ trình diện chị mình, đáng lẽ sẽ có một khung cảnh chị em thắm thiết, nhưng hiện tại thì chỉ có sát khí cùng sự căng thẳng.
Bước chân về sau, Hanakii nhúc nhích ngón tay và đôi mắt bắt đầu lạnh dần.
Dưới lòng bàn tay cậu lấp ló rất nhiều đoạn dây cước và chúng bắt đầu run nhẹ.
Xoẹt!
Hanna nghiêng đầu và bảy con dao ngắn sượt nhẹ qua mái tóc cô từ phía sau.
"Tốt đấy."
Đại kiếm trên tay hướng về Hanakii, cô mỉm cười nhẹ.
"Biết ngay là không thể đánh lén mà."
Tia điện loé lên dưới lòng bàn chân và thân ảnh Hanakii ngay lập tức biến mất, anh buộc phải tránh giao tranh nhiều nhất có thể để không bị Hanna phát hiện thân phận thật của mình.
"Hít…"
Nhìn về một hướng không trống vắng, Hanna hít sâu một hơi và nâng thanh đại kiếm lên ngang vai, cô chuyển tư thế cầm kiếm thành kiểu cầm thương như thể đang chuẩn bị phóng nó ra khỏi tay mình vậy.
Vút!
Oành! Oành! Oành!
"Cái gì? Vụ nổ siêu thanh? Thanh đại kiếm đó đạt vận tốc âm thanh ngay khi vừa rời khỏi tay chị ta ư?"
Hanakii giật mình chuyển hướng, anh dường như phải gồng sức toàn bộ Level 10 của mình để tránh né đòn ném vừa rồi.
Ầm!!!
Toàn bộ mặt đường ngay vị trí thanh kiếm ghim vào ngay lập tức bị phá hủy và đổ nát, Hanna vẫn cứ đứng im tại chỗ và gương mặt cô hoàn toàn là một biểu cảm vui vẻ.
Leng! Keng!
Leng! Keng!
Leng! Keng!
Một số lượng dao găm khổng lồ lơ lửng khắp xung quanh, bao phủ hoàn toàn không gian hoạt động của Hanna. Cô tặc lưỡi nhẹ và hướng ngón trỏ về phía Hanakii.
"Nhóc con lì lợm thật đấy."
Hạ trọng tâm cơ thể mình xuống thấp, Hanakii lay nhẹ những sợi cước bên trong lòng bàn tay mình và những chiếc dao có dấu hiệu di chuyển.
Phản xạ của một tiên tử Level 10 là cực kỳ nhanh, đặc biệt là khi Hanna còn là tiên tử chức nghiệp Chiến Binh. Khả năng phản xạ cùng trình độ thực chiến không nghi ngờ gì là nằm trên Hanakii.
Vậy, chỉ cần mục tiêu của mình không phải là chị ta là được!
Hanakii nói thầm trong đầu và ngón tay giật mạnh, tất cả lưỡi dao ngay lập tức rời khỏi bầu trời và đâm vào tức phía xung quanh Hanna.
Rít!!!
Phập! Phập! Phập! Phập!
Lưỡi dao bay tứ tung tạo ra từng đợt ánh sáng trắng loé chớp liên tục xung quanh Hanna, có những lưỡi dao đi rất gần cơ thể cô nhưng lại hoàn toàn không hề chạm vào dù chỉ là một phần rìa cực nhỏ.
"Vãi l…"
Hanakii mở to mắt và dường như hai hàm răng cũng đang nghiến chặt lại.
"Chị ta không hề tránh né mà vẫn đứng im tại chỗ, không lẽ bả biết mình chỉ đang đánh vào khu vực trống xung quanh?"
Đó là kế hoạch của Hanakii nhằm chống lại người có phản xạ vượt trội là Hanna, anh sẽ t·ấn c·ông sang xung quanh với biên độ cực nhỏ nhằm khi Hanna cố ý tránh né dù chỉ một động tác cũng sẽ khiến cô bị trúng đòn.
Nhưng…
"Đúng như kế hoạch!"
Hanakii cười và siết chặt hai tay, toàn bộ dây cước đứt lìa và mười bốn con dao vẫn nấp sau điểm mù của Hanna nhắm thẳng vào cô.
Nếu không tránh né, sẽ trúng đòn.
Nếu tránh, cũng sẽ trúng vào cơn mưa dao đang xả mạnh.
"Nào! Hanna! Hãy cho em xem chị có thể làm gì!"
"À à… Cũng rất tinh ranh!"
Cộp!
Hanakii giật mình bởi giọng nói phía sau lưng và rất nhanh anh thủ thế bằng hai tay che đầu và tầm nhìn bị chấn động mạnh.
“Ồ!”
Hanna có chút bất ngờ khi Hanakii kịp phản ứng và che đầu ngay khi bị cô t·ấn c·ông bất ngờ từ phía sau, nhưng cho dù thế thì anh cũng đã b·ị đ·ánh bay đi một khoảng đủ xa để có thể nhận ra rằng nãy giờ anh chỉ đang t·ấn c·ông vào hư ảnh của Hanna mà thôi.
Ngay từ đầu, cô đã di chuyển khỏi tầm t·ấn c·ông của anh.
Chạy!
Lợi dụng lực tác động của cú đánh vừa rồi, Hanakii xoay mình và tia điện xẹt mạnh dưới chân.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng sét gầm vang lên và Hanakii hóa thành tia sét bắn thẳng vào hư không.
“Hmm… Thôi kệ vậy.”
…
“Hộc! Đau!”
Hanakii xoa xoa bên má và gương mặt xinh đẹp bắt đầu rỉ máu, anh chớp nhẹ mắt và cơ thể bắt đầu có sự biến hoá nhẹ. Mái tóc dài tự động đứt lìa và thay vào một mái tóc ngắn hơn, gương mặt cũng góc cạnh đi rất nhiều.
Cơ thể tuy rằng chuyển biến không nhiều, nhưng anh có dáng người khá gầy cùng không có quá nhiều cơ bắp, vì thế nên bộ dạng Hanakii cũng chỉ là nam tính hơn chút ít mà thôi.
Đây cũng chính là nhân dạng thật của anh, một bộ dáng tầm thường.
“Đây không phải là thứ mình nên nhận được sau hơn ngàn năm xa cách với chị ta đâu nhỉ?”
Đặt lưng xuống nền nhà sáng bóng, Hanakii hướng mắt về trần căn nhà rộng lớn của chính mình và thở đều. Hôm nay thật mệt, cụ thể là về mặt tinh thần.
Sau khoảng thời gian sống tại đấu trường chiến đấu bằng sinh mạng, anh chỉ có lại cảm giác mệt lả người duy nhất vào lúc này mà thôi.
“Sắp tới mình phải gặp lại chị ấy, chỉ mong rằng hôm nay bả không nhận ra gì cả.”
Thở dài một hơi, Hanakii đứng dậy và dự định tiến đến phòng tắm để gột rửa bản thân sạch sẽ và đánh một giấc dài.
Nhưng thứ đón chào anh thay vì cánh cửa phòng tắm quen thuộc thì lại là một thứ cực kỳ, cực kỳ quen mắt.
“Đại kiếm màu bạc?”
Chính xác thứ anh nhìn thấy là một thanh đại kiếm sáng lên ánh bạc đang ghim chặt trước cửa phòng tắm của mình, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng và hai bên thái dương của Hanakii ướt đẫm mồ hôi hột.
“Úi dà, đã lâu lắm rồi mới gặp lại nhỉ? Em trai yêu dấu?”
Giọng nói Hanna cất lên, Hanakii nuốt ực một ngụm nước bọt và gương mặt dần dần điều chỉnh thành một biểu cảm có phần xúc động.
Anh phải cố diễn rằng đây là cuộc gặp sau hơn ngàn năm, chứ không phải chỉ mới vừa nãy cả hai đã đánh nhau đổ máu, mặc dù cũng chỉ có anh là bị h·ành h·ạ mà thôi.
“Chị là… Hanna?”
Hanakii giơ tay về trước, đôi mắt ngấn lệ và trái tim cũng dường như đang đập liên hồi mạnh mẽ, anh cần phải cố gắng không để chị ấy phát hiện bất cứ điều gì cả.
“Hừm hứm, chú em có vẻ rất cảm xúc nhỉ… Hehe… Tốt!”
Hanna chống nạnh cười lớn, đôi mắt híp lại và hai vai cô run dữ dội.
“Nào! Lại đây ôm chị cái nào!”
Do bản thân Hanna và Hanakii đều có chiều cao tương đối xấp xỉ nhau khi Hanakii chỉ cao 1m70 và Hanna là 1m76 nên cả hai đều có sự tượng đồng nhất định về mặt ngoại hình.
“À thì… Em đã gần hai nghìn tuổi rồi, nên là…”
“Á à… Chị hiểu.”
Hanna thu tay và gương mặt vẫn đang cười rất tươi, cô xoay người và thanh đại kiếm chắn trước cửa ngay lập tức biến mất.
“Có vẻ như em đang định đi tắm, nhưng chị cũng chỉ có thời gian để nói nhanh một chuyện rồi lại tiếp tục công việc. Chúng ta đành để dành việc hàn huyên sau vậy.”
Hanna bước nhanh lại bàn ăn và lấy ra một chiếc chìa khoá nhỏ, cô đặt nó lên bàn và trước mặt từ từ xuất hiện một bản sách dày cộm.
“Chị có nhiệm vụ từ tòa án tối cao và đối tượng lần này bị tạm giam có chút rắc rối, vì thế nên chị cần nhóc giúp trông chừng một chút.”
“Hả?”
Hanakii méo mặt và nhăn nhó, anh có thể mơ hồ nhìn thấy nét biểu cảm như thể ghét làm việc phiền phức của Hanna và càng ngày càng lộ rõ.
“Từ từ đã nào, chị mà cũng phải canh giữ phạm nhân ư?”
Hanakii tuy rằng vừa trở về từ đấu trường nhưng trước đó cả hai cũng đã có trao đổi thư từ và liên lạc chút ít nên anh cũng phần nào nắm rõ công việc mà Hanna đang làm.
Và nó chắc chắn là không hề có thứ gọi là “canh giữ phạm nhân”.
“Đấy đấy! Không tin đúng không? Chị cũng thế đấy.”
“Nhưng nó là mệnh lệnh của Tiên Chủ, và chị cũng không có ý định bỏ bê công việc đâu.”
Hanna nói một lèo và gương mặt giương nhẹ lên, cô chỉ ngón trỏ lên trần nhà và nói tiếp.
“Phạm nhân sẽ được tạm giam trên lầu hai của nhà em, và nhiệm vụ của em là đảm bảo sức khoẻ cùng sự kiểm soát vừa đủ dành cho phạm nhân đó.”
Hanakii dùng tay bụm mặt, anh cuối cùng cũng nhận ra lý do vì sao mà Hanna giao công việc này cho mình, nó quá phiền phức và dường như cũng biến bản thân thành phạm nhân tương tự. Với người luôn luôn tự do như Hanna thì việc này chẳng bao giờ cô chịu làm cả, đó mới đúng là thực tế.
“Vậy, thông tin phạm nhân, em có quyền xem chứ?”
Hanakii muốn từ chối, anh cũng có công việc riêng của mình và cũng có nhiều thứ bản thân cần chuẩn bị trước khi tiến hành nhập học vào học viện Eilrine, với một công việc không có rõ thời gian hoàn thành thì Hanakii sẽ phải suy nghĩ thật kỹ để cân bằng cuộc sống của mình.
“Một người có thể em đã biết, Phục Hy.”
Chất giọng Hanna có chút trầm lại, nhưng cô vẫn đang rất thản nhiên chứ không hề có quá nhiều lưu tâm.
“P-Phục Hy?”
Đó là một cái tên quen thuộc, thật lòng mà nói, Hanakii từng có ký ức về người con gái này. Nhưng thời gian cậu bị c·ách l·y với thế giới bên ngoài khi ở đấu trường đã tước đi rất nhiều đoạn liên quan giữ Hanakii và những người quen cũ.
Và Phục Hy cũng nằm trong số đó.
“À à à, nói chung là lát nữa chú em sẽ gặp thôi. Giờ thì đi chuẩn bị giúp chị một gian phòng đầy đủ bảo mật và thêm vài dòng ma thuật cấm chế hộ chị.”
“Ma thuật cấm chế? Chị chắc đây cũng là việc em cần làm không?”
“Hử? Nói gì đó?”
Hanna đứng thẳng dậy và nhíu mày lại, Hanakii theo phản xạ lùi một bước và cười nhẹ nhàng.
“Như ý chị.”
Hanakii rất nhanh lui thẳng lên lầu và bắt đầu chuẩn bị, trong đầu vẫn luôn tua lại ký ức và một đoạn thời gian thơ ấu chạy dài trước mắt anh.
“Phục Hy ư… Vẫn luôn là cái tên dễ nghe như vậy.”
Dưới lầu, Hanna vẫn đang ngước mắt nhìn lên trên và chợt xoay người bước về phía cửa, cô lắc nhẹ đầu ngón tay và một khoảng không ngay lập tức trở thành một màu đen kịt không lọt chút ánh sáng nào.
Đây chính là ma thuật vận chuyển tù nhân chuyên dụng của Tiên Tử Đoàn, hoàn toàn ngăn cách mana và có khả năng nhảy bước giữa những chiều không gian để di chuyển, vì nếu là một người dân sinh sống tại Eilrine thì bất cứ ai cũng điều nhận thức rõ một chuyện…
Tất cả bọn họ đều đang sống với sự nguyền rủa về màn sương giống như nhà tù bao quanh toàn cõi Eilrine, nó ngăn chặn toàn bộ sự công phá hay thậm chí là chặn đứng các ma thuật liên quan đến không gian. Vì thế mà rất ít người đủ khả năng triển khai được thuật thức nào liên quan đến không gian cả, họ chỉ có thể bay hoặc cao nhất là thực hiện bước nhảy không gian trong khoảng cách ngắn.
Chỉ có một số ít những cá nhân vượt trên tất cả, họ sẽ có tự cách của riêng mình để vượt qua giới hạn đó.
Thánh nữ cùng Thánh mẫu của Cây Sự Sống cũng có thể sử dụng kỹ năng đặc thù để rời khỏi Eilrine, nhưng rất ít lần họ làm thế.
Một chiếc hộp lớn màu đen thuần xuất hiện, Hanna huýt sáo và bước đến gần đó. Chiếc hộp dường như cảm nhận được gì đó và nó bắt đầu run nhẹ rồi chuyển dần sang một màu gỗ sáng.