Chương 33: Eilrine Tomori
Tomori nở một nụ cười mỉm làm gương mặt nàng như bừng lên một ánh hào quang tươi sáng.
Nàng giơ tay ra ra hiệu dừng lại cho những người đang bay phía sau mình.
“Từ đây ta sẽ đi một mình, các anh hãy trông chừng và tạo sẵn kết giới ngay đây!”
Không để cho các tân binh đang thực hiện nhiệm vụ hộ vệ cho mình phản ứng lại, Tomori nhanh chóng biến thành một dải sáng năng lượng trắng xoá và xuyên thẳng vào lòng đất.
Phía sâu bên trong lòng đất là một hang động rộng với với rất nhiều ngóc ngách và các vũng nước đọng. Tomori hiện thân và bước đi trên không khí nơi đây, nàng tỏa ra một nguồn sáng thuần khiết làm cả hang động dường như không còn chút bóng tối nào.
Ánh sáng chói đến một góc hang và hiện ra một thanh niên to cao đang ngồi dựa lưng vào bờ tường, hắn đang khoanh tay lại trước ngực và nhắm chặt đôi mắt như thể đang ngủ.
Bên cạnh hắn có một thanh kiếm với chuôi xoắn như vỏ ốc màu xám tro và lưỡi kiếm óng ánh một màu bạc sáng chói đang cắm ngập vào tường.
“Tớ biết là cậu còn sống mà...”
Tomori nói với chất giọng đã có phần u sầu, nàng đưa ánh mắt dịu dàng về phía Truy Hồn Kiếm.
“Cậu nhóc đây mà bạn đồng hành của Lauriel chăng?”
Tomori bước lên một bước, Hirio bỗng mở to mắt và chụp lấy Truy Hồn Kiếm phóng thẳng về phía nàng.
Keng!!!
Âm thanh kim loại v·a c·hạm vang mạnh lên và Truy Hồn Kiếm ghim thẳng vào trần hang, Hirio có chút chua chát nhìn vào khối sắt lớn quá cỡ đang lơ lửng trước mặt Tomori.
Thánh giá mang một màu đen tuyền lặng im giữa không trung một cách sừng sững như bức tường, Tomori vẩy nhẹ bàn tay và nó nhanh chóng bay về phía sau lưng nàng.
“Cậu vẫn định trốn mình sau? Lauriel?”
Tay Tomori nắm chặt lại, mắt cô dần có chút ướt và môi cũng khẽ run.
Truy Hồn Kiếm chẳng còn tỏ ra bất kỳ khí tức nào nữa, như thể nó chỉ là một thanh kiếm bình thường mà thôi.
Hirio lắc đầu và nhìn Tomori một đoạn.
Mái tóc bạch kim đang có vầng hào quang tinh khiết toả ra không ngừng, đôi mắt màu đỏ anh đào có phần mê người cùng cái mũi nhỏ, đôi môi hồng hào và gương mặt thon gọn. Váy áo màu đen với hoạ tiết trắng trang trí, Tomori như thể là thiên sứ đang phụng mệnh của chúa trời vậy.
“Cô ấy không thể.”
Cậu nói nhanh và ngước nhìn lên Truy Hồn Kiếm vẫn đang ghim chặt trên trần.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Tomori có chút khẩn trương hỏi về phía Hirio.
“Chuyện gì sắp đến với chúng tôi?”
Hirio nói, cậu vẫn đang giữ gương mặt thản nhiên nhìn Tomori.
“Tôi cần nói chuyện với cậu ấy, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó.”
“Cô ấy không thể.”
Tomori có chút xìu xuống biểu cảm trên mặt mình, trông như một chú mèo con đang rầu rĩ.
“Cậu nhóc đây tên là gì?”
Rất nhanh Tomori có vẻ tỉnh táo lại và hướng về phía Hirio hỏi, biểu lộ bản thân cũng không mang theo sự ghét bỏ cậu.
“Hirio.”
“Cậu đang là người bị vương quốc Serbia truy nã đấy sao?”
Tomori có một dạng kỹ năng đặc biệt giúp thu thập thông tin với một mạng lưới đủ xa, vì thế cô cũng biết khá nhiều thông tin về Hirio, cả việc mẹ cậu sắp bị tử hình vào một tháng sau.
“Tôi có cách có thể giúp Lauriel duy trì linh hồn của mình, cậu đưa Truy Hồn Kiếm cho tôi.”
Tomori nói và quay lưng lại bước vài bước như thể đang đo chừng khoảng cách.
Hirio cũng chẳng nói gì đặc biệt, cậu giơ tay lên và Truy Hồn Kiếm bay ra khỏi tường rơi thẳng vào tay.
Thánh giá có chút động đậy, một luồng ánh sáng thần thánh toả ra bao phủ lấy nó, các đường nét màu trắng gần như phình ra và bao phủ lấy toàn bộ thánh giá, biến nó từ màu đen thành một màu thuần trắng sạch sẽ.
“Đưa Truy Hồn Kiếm lên phía trước thánh giá của tôi!”
Tomori hướng cằm về Hirio và nói lớn, cô có chút kiễng chân.
Truy Hồn Kiếm bay thẳng đến và dừng lại giữa không trung, ánh sáng từ thánh giá nhanh chóng bao bọc lấy nó và một màu hồng nhạt dần xuất hiện.
Hirio chợt dừng chân, cậu đang định tiến lại đủ gần để nếu có chuyện gì xảy ra với Lauriel bên trong Truy Hồn Kiếm thì cậu sẽ cố liều mạng ngăn chặn Tomori, nhưng có vẻ mọi việc thật sự không quá tệ.
Màu hồng dần dần chuyển sang đậm hơn và lưỡi kiếm sáng lên một màu bạc, thân ảnh Lauriel nhanh chóng xuất hiện ngay đó.
“Cậu đã có thể sử dụng được ma pháp phục hồi linh hồn ư?”
Lauriel cất giọng, hai tay nàng thả lỏng và có chút cười nhàn nhạt trên mặt.
“Cũng hơn nghìn năm rồi, đâu thể cứ mãi như trước được.”
Tomori có chút vui vẻ nói, cô bước đến gần Lauriel và định giơ tay ra, nhưng lại nhanh chóng thu lại.
“Vậy là cuối cùng cũng vẫn bị cậu bắt được...”
Chút tiếc nuối trong giọng Lauriel khá rõ ràng, Hirio chợt cảm giác khẩn trương.
“Không đâu!”
Tomori lắc đầu, nàng nhìn về phía Truy Hồn Kiếm một lượt.
“Mình không đến đây để bắt cậu, mà chỉ đến vì Truy Hồn Kiếm, dù sao thì bất cứ ai cũng chẳng nghĩ rằng cậu có thể sống sót cả.”
“Lúc trước khi tôi bị phản phệ và linh hồn tan vỡ thì ra các cậu điều biết?”
Lauriel chớt chớt đôi mắt xinh đẹp, nàng có chút bối rối.
“Ừm... Ngài Genju đã phát hiện ra nhưng lại yêu cầu bọn mình giữ bí mật chuyện này, chỉ đến hôm nay đã xảy ra hai việc buộc Tiên Tử Đoàn phải hạ giới.”
“Việc gì?”
Lauriel không chần chừ mà hỏi thẳng Tomori.
“Đại yêu tộc có chút động tĩnh ở Nhân giới và Truy Hồn Kiếm phát ra Thần lực.”
“Đại yêu tộc? tại sao chứ?”
Lauriel đưa tay sờ trán, nàng biết rõ Đại yêu tộc là hội đồng tối cao của Eilrine, nhưng từ trước đến giờ họ chưa từng tỏ ra quan tâm tới Nhân giới nhỏ bé cả.
“Mình đang tìm kiếm nguyên nhân đây, và do Truy Hồn Kiếm là việc bí mật nên mình buộc phải tự thân xuất hiện ở nhiệm vụ này, và thật may vì mình đã làm thế.”
Ánh mắt Tomori có chút dịu dàng nhìn vào Lauriel.
Dường như cảm nhận điều gì đó từ Tomori, Lauriel vô thức quay mặt nhìn về Hirio đang đứng xoa cằm gần đó.
“Sao lại nhìn tôi?”
Cậu ngơ ngác nhìn lại Lauriel, có lý do gì đặc biệt để lôi kéo nhau vào chung một giuộc hay sao?
“Nhớ những gì ta đã nhờ ngươi không?”
“Cô đang đùa?”
Hirio có chút ngưng t·rọng á·nh mắt, cậu nuốt nhanh một ngụm nước bọt.
“Có chuyện gì sao?”
Tomori chen ngang và có vẻ bối rối.
“Tôi không thể giao Truy Hồn Kiếm đang lưu trữ linh hồn của mình ra được, dùng linh hồn của hắn thế vào đi.”
Lauriel nói và hất cằm về Hirio tỏ vẻ bình thản.
“Đừng có nói như thể linh hồn của tôi là thuộc sở hữu của cô.”
Hirio khoanh tay lại cậu tỏ vẻ chẳng hề sợ hãi.
Nhưng Lauriel chỉ cười nhẹ, cô xoay người đi và thân thể Hirio phát ra nguồn năng lượng màu hồng nhạt.
“Khế ước sử dụng linh hồn, ngươi quên rồi sao?”
“Đúng là tôi quên thật.”
Hirio có chút bình tĩnh đáp trả, âm giọng như thể sự việc chẳng hề quan trọng.
Trí nhớ của cậu rất tốt thì làm sao có chuyện quên được việc quan trọng nhường này cơ chứ, chỉ là Hirio muốn bày tỏ sự phản đối của mình mà thôi, nhưng có vẻ nó không hiệu quả.
“À cái này thì hai người không cần phải lo lắm đâu.”
Tomori nói và gương mặt đang cười khẩy tỏ vẻ đắc chí của Lauriel lập tức tan biến.
“Cái này còn có thể khác sao?”
Nàng nhìn Tomori một lượt và hỏi khẽ.
“Chỉ cần tìm cách tái sinh cơ thể sống cho cậu thì Truy Hồn Kiếm sẽ lại trở thành vô chủ thôi, chỉ là...”
“Không có cách.”
Hirio nói tiếp lời Tomori và xoa xoa cằm mình, cả hai đồng thời thở dài một hơi.
Ngay trong lúc bầu không khí đang ngưng trọng lại, Tomori cùng Lauriel bỗng chốc giật mình và đưa mắt cùng về một hướng cửa hang phía xa.
“Sao thế?”
Hirio cũng cảm nhận được gì đó, nhưng cậu chưa đủ mạnh để có thể nhận ra cụ thể.
“Cảm giác này?”
Lauriel nói và Truy Hồn Kiếm bay lên chém mạnh một đường vào hư không, một vết nứt không gian được tạo ra và từ trong đó bay ra một nguồn sáng màu xanh lục.