Chương 41: Hệ Thống?
Hàn Tư Không bước nhanh về phía nhà kho Lâm gia, cậu cố để bản thân không bị những người trẻ tuổi họ Lâm nơi đây bắt được.
“Tử Nghiên a Tử Nghiên, cô chơi tôi à?”
Rõ ràng cậu mười năm làm lính, tự nhiên lại b·ị b·ắt làm lãnh đạo gia tộc, đã thế còn là một gia tộc lớn với cả ngàn người. Vài trăm tu tiên giả, đây chẳng phải là nàng đang đào hố chôn cậu hay sao?
Nhà kho nơi đây lại chẳng có hạt bụi nào, rộng rãi và thoáng mát vô cùng, có những kiện hàng chất thành núi ở phía góc.
Đôi mắt đen của Hàn Tư Không có chút trầm tư.
Phía góc tối tối kia có thể dùng để trốn việc, cậu thật không dám làm những việc có thể ảnh hưởng đến người khác.
Lãnh đạo ư? Còn lâu cậu mới đủ sức.
Hàn Tư Không cũng biết bản thân có khả năng gì, cậu cũng rất ghét việc mình yếu kém làm tổn hại đến người khác.
Bản thân cậu cũng là loại người tự làm tự chịu, sẽ không oán trách người khác vì sai lầm của bản thân mình.
“Haizzz...”
Bước chân Hàn Tư Không rất nhanh phóng đến nơi đó, các kiện hàng to lớn chất chồng lên nhau cũng đã vô tình tạo ra một khoảng trống nơi góc tối, mát mẻ và chật hẹp.
Hoàn toàn là nơi lý tưởng để trốn tránh trách nhiệm.
Hàn Tư Không cười cười, đây cũng là quá tốt với cậu rồi.
Nhưng khi đôi chân vừa chạm đất, Hàn Tư Không lại có chút bất ngờ nhìn về một bóng người đang nằm ngủ yên vị nơi đây.
Nàng mặc một thân váy xanh lục tươi trẻ, mái tóc đen xõa dài trên đất, gương mặt xinh đẹp mang theo một khí chất cao quý như tiên, cơ thể phập phồng nhẹ nhàng cân đối.
“Lâm Uyển Nhi?”
Hàn Tư Không rõ ràng nhận ra nàng, đây cũng chính là con gái của trưởng tộc Lâm Quang hiện tại, cũng đồng thời là người có Kim Bạch Nhẫn. Tương lai sẽ là người lãnh đạo Lâm gia.
Nàng vào ngày thường khí chất cao ngạo, ung dung tự tại. Thần thái cùng biểu cảm cũng là nằm rất cao phía trên, nàng như thể sinh ra từ tiên khí trần gian.
Nhưng hiện tại lại đang nằm ngủ rất ngon lành trong nhà kho, lại còn là góc tối bị che khuất.
Gương mặt càng là thanh tĩnh nhẹ nhàng, nơi miệng cũng rỉ ra một ít nước dãi.
“Khụ...”
Hàn Tư Không lấy tay xoa xoa trán, cậu không phải là người mê tín, nhưng rõ ràng có gì đó rất sai luôn xảy ra với cậu.
Tại sao những cô gái cậu gặp lần đầu đều có bộ dáng rất là mất mặt như thế nhỉ?
Hà Thanh Chi bị sợ hãi tè ướt cả váy.
Tôn Ngọc bị lộ ngực do áo rách.
Hiện tại thì là Lâm Uyển Nhi bị nhìn thấy bản thân chảy dãi khi ngủ.
Thật sự thì cái này bắt đầu có thể coi là tâm linh được rồi, số phận...
Mũi chân khẽ nhích và cơ thể Hàn Tư Không bay thẳng ra ngoài, nơi đây cũng đã có chủ. Cậu cũng sẽ phải tìm nơi khác để trốn mà thôi.
“T-Thiếu chủ?”
Âm thanh thanh khiết vang lên, có chút hoảng hốt pha tạp trong đó. Lâm Uyển Nhi ngước mặt lên nhìn Hàn Tư Không đang đứng trên một kiện hàng cao, quay lưng lại với nàng.
Đây là nơi Lâm Uyển Nhi chuyên đến để nghỉ ngơi và giải tỏa áp lực từ gia tộc, nàng cũng cho rằng đây là nơi cực kỳ bí mật đối với người thuộc Lâm gia.
Thế nhưng tại sao người Thiếu chủ mới chỉ đến đây có vài ngày lại có thể tìm thấy nàng đang ngủ một cách dễ dàng như vậy, đã thế còn lại một bộ dạng cực kỳ lôi thôi.
Gương mặt xinh đẹp của nàng bỗng chốc trở nên đỏ bừng như gấc, hai tai cũng là đỏ hoe một màu.
Mấy ngày trước nàng còn làm một bộ dáng cao cao tại thượng khi nói chuyện với Hàn Tư Không, nàng cũng đã tỏ ra không ưa gì cậu. Mặc dù đó cũng chỉ là nàng đang giả vờ mà thôi, nhưng thật sự thì cũng là bộ dáng cao ngạo đó nha.
“A-À... Chào Uyển Nhi tiểu thư, ta chỉ là đi nhầm vào đây thôi.”
“Chào nhé!”
Hàn Tư Không cố lảng tránh Lâm Uyển Nhi và sủi đi nhanh nhất có thể, nàng dù gì cũng là cô gái đang tuổi đôi mươi, nàng chưa đủ tâm lý để tiếp nhận việc bản thân bị phô ra những thứ xấu xí, đã thế còn với một nam tử chưa thân quen.
Chạy nhanh vẫn là thượng sách, cái gì cũng không nhớ.
“N-Ngài tìm Uyển Nhi ư?” Sao lại biết ta đang ở đây.”
Lâm Uyển Nhi thút thít, chất giọng như thể sắp khóc.
“Ta chỉ là muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi, an tĩnh và vắng người mà thôi. Vô tình gặp được tiểu thư, xin lỗi. Ta chưa thấy gì cả.”
Gương mặt đang đỏ của nàng lại càng đỏ hơn, rõ ràng lời nói vừa rồi cũng xác nhận Hàn Tư Không đã thấy bộ dạng khi ngủ của nàng.
Tay quẹt nhanh khuôn miệng và đôi môi đỏ mọng, Lâm Uyển Nhi đứng bật dậy và chụp lấy chân Hàn Tư Không, mặt nàng cúi xuống như thể đang trốn tránh gì đó.
“Ngài định đi đâu, có thể mang Uyển Nhi theo không?”
Giọng nàng lí nhí thanh âm, tuy nhiên cũng là đủ để Hàn Tư Không nghe vào tai.
Cô nàng này đang lo sợ cậu làm gì đó như là bêu xấu nàng sao?
Hàn Tư Không nở một nụ cười khổ, thật tình đúng là đen đủi mà, cậu cũng không thể khiến Lâm Uyển Nhi tin mình chỉ thông qua vài câu nói được, thời gian cả hai gặp nhau còn chưa đến một giờ.
“Được, vậy thì nhờ Uyển Nhi tiểu thư dẫn đường.”
Một lát cậu sẽ nói rõ ràng sau vậy, dù gì thì việc này cũng khiến Lâm Uyển Nhi xấu hổ tột cùng. Hàn Tư Không cũng không thích thấy nàng bày ra bộ dáng này, mặt dù cũng rất là đáng yêu.
“Vâng.”
Lâm Uyển Nhi nói nhanh và lách người qua những khe hẹp giữa các kiện hàng lớn, rất nhanh nàng cũng đã ra bên ngoài, bước thẳng một đường đi.
Hàn Tư Không phóng người xuống và bước nhanh theo.
...
Lâm gia, Tôn gia, Minh tộc, Liễu gia, Tường gia là năm đại gia tộc lớn nhất Minh Sơn Môn, cũng là những gia tộc có số lượng tu tiên giả cực lớn với lên tới vài trăm người mỗi gia tộc.
Ở một vùng đồng bằng nơi đông bắc Minh Sơn Môn, địa bàn Liễu gia, có một người đang nằm sấp mặt vào đồng cỏ vàng trơ trọi.
Cơ thể của cậu khá gầy gò và có phần ốm yếu, mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng cao ráo, quần áo cũng là một bộ áo ngắn tay cùng một chiếc quần đen trên người.
Tay cậu đang đeo một vật có hình tròn kỳ lạ, trên đó có ba chiếc kim đang nằm im trên mặt kính, một sợi dây nối mặt kính lại và bám vào tay cậu.
Gương mặt trẻ trung có phần non nớt, đôi mắt đang nhắm chặt từ lâu bỗng nhiên mở bừng ra.
“H-Hộc... Cái gì?”
Đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, cậu có chút hoảng hốt và không tin trong ánh mắt.
Hai tay giơ lên phía trước, cậu liên tục đảo mắt nhìn vào đôi bàn tay của mình.
“Mình chưa c·hết?”
“Mình thật sự chưa c·hết?”
Gương mặt cậu bỗng nhiên bừng sáng lên một niềm vui, cơ thể cũng nhảy cẫng lên hân hoan.
“Nơi đây là?”
[Nhiệm vụ đầu tiên: Tái sinh thế giới khác – Hoàn thành!]
Một dòng chữ và âm thanh có phần đinh tai bỗng dưng xuất hiện trước mặt khiến cậu giật mình ngã ngửa ra sau, hai tay chống mạnh xuống đất.
“Thế giới khác? Mình xuyên không rồi?”
Gương mặt cậu chuyển dần từ vui vẻ thành ngạc nhiên, và nhanh chóng trở thành mừng rỡ.
“Mình thật sự xuyên không sao? Còn có thêm hệ thống!”
Thân thể đứng thẳng lên nhanh chóng, ngón tay giơ lên và dòng chữ trước mặt biến mất.
“Mở hệ thống!”
Âm giọng cậu có chút khàn khàn, đôi mắt cũng đã phần nào đó mệt mỏi.
“Làm sao để mở cái này, rõ ràng là mình có hệ thống.”
Cậu im lặng và thâm tâm bắt đầu ra lệnh.
Kịch!!!
[Chủ nhân: Thanh Lâm]
[Tuổi: 21]
[Chủng tộc: Nhân loại]
[Cảnh giới: Không]
[Thể chất: Yếu]
[Không gian lưu trữ: Chưa khai mở]
[Nhiệm vụ: Khai mở Căn nguyên]
Một bảng trạng thái hiện lên trước mắt Thanh Lâm, gương mặt cậu hiện tại hoàn toàn là một sự hoan hỉ đến cực độ.
Mình thật sự là xuyên không, còn có thêm hệ thống bên mình.
Đây chẳng phải nói rằng mình chính là nhân vật chính đây sao?
Giấc mơ từ lâu cũng đã trở thành sự thật!
Thanh Lâm cười lớn đến nỗi sặc mạnh vài cái, cậu ra lệnh thầm trong đầu mình.
“Nhiệm vụ này phải làm thế nào? Hệ thống không thể nói chuyện sao?”
[Thông tin: Căn nguyên là căn cơ của tu tiên giả, khai mở căn nguyên sẽ đặt chân con người vào con đường tu luyện]
“Làm thế nào để khai mở?”
Thanh Lâm hỏi thầm, cậu có kiến thức về tu tiên. Tuy rằng không nhiều nhưng ở thế giới cũ cũng là đủ dùng. Chỉ là cậu không biết những truyện và phim ảnh ở thế giới cũ có phần nào trùng với thế giới này hay không, dù sao cũng chẳng thể may mắn mọi thứ đều giống nhau được.
[Thông tin: Khi con người trước mười bốn tuổi căn nguyên sẽ tự khai mở, nếu không, buộc phải dùng ngoại lực]
“Ngoại lực? Có thể mở như nào?”
Mười bốn tuổi cũng đã qua đi quá lâu rồi, Thanh Lâm cũng có chút thở dài, rõ ràng thế giới này cũng có một vài phần giống với những gì cậu biết.
[Thông tin: Đan dược hoặc các bảo vật]
“Tìm kiếm thế nào?”
Thanh Lâm có chút sốt ruột, thế giới xa lạ vẫn làm cậu có chút hoảng sợ. Kỳ thực hiện tại vẫn giữ được bình tĩnh hoàn toàn là nhờ vào hệ thống đang hiện hữu, bằng không thì chắc chắn cậu cũng đã hoảng loạn và chạy tứ tung mất rồi.
[Nhiệm vụ Tái sinh thế giới khác đã ban thưởng: Khai mở căn nguyên]
“À, lại còn được ban tặng?”
Thanh Lâm không khỏi cười tươi một nhịp, đây rõ ràng là bật hack, cậu chính là nhân vật chính của thế giới này, không thể sai được.
Một luồng ánh sáng từ trên bầu trời đánh thẳng xuống thân thể của Thanh Lâm, cậu có chút cảm giác của một tồn tại vừa được tạo ra tận sâu bên trong linh hồn mình.
[Nhiệm vụ: Khai mở Căn nguyên – Hoàn thành]
“Căn nguyên đã khai mở sao? Vậy mình hiện tại đã có thể tu luyện?”
Đôi mắt đen quét nhanh xung quanh, nơi đây giống như một ruộng lúa ngày hè, h·ạn h·án và trống vắng. Cậu cần tìm nơi nào đó để sắp xếp lại mọi thứ.
Đôi chân nhanh chóng chạy đi và Thanh Lâm hướng người về một lối đường mòn ngay gần đó.
“Mong là mình có thể nói và hiểu ngôn ngữ của thế giới này, bình thường truyện xuyên không đều là như thế mà, nhỉ?”
Sau khoảng nửa giờ chạy liên tục, Thanh Lâm gục đầu vào một bụi cây mát mẻ và thở phì phò mệt mỏi.
“Haa... Haaaa...”
Mồ hôi ướt áo và đôi mắt cũng bị nhoè đi, cậu nuốt ực một hơi. Cổ họng cũng khô khốc và đau rát tột độ.
“Đây cũng là quá sức a... Mệt c·hết rồi...”
Đường mòn dài đằng đẵng không thấy đích, cũng may là xung quanh cũng có đầy những cây cao tránh nắng, nếu không thì Thanh Lâm cũng là c·hết khô rồi.
Trên người ngoại trừ cái đồ hồ đ·ã c·hết máy thì cậu thật sự chẳng còn thứ gì cả, và đồng hồ thì không giúp Thanh Lâm đỡ khát được.
“Cậu trai trẻ không sao chứ?”
Bỗng dưng có tiếng của một bà lão ngay phía sau lưng vang lên, Thanh Lâm không khỏi giật mình quay đầu nhìn lại.
Một bà lão lưng gù với mái tóc bạc phơ, trên mặt cũng là đầy nếp nhăn và đôi mắt mờ đục. Hai tay của bà đang run một cách dữ dội, cây gậy chống cũng là đang run rẩy.
Nhưng chuyện bà lão xuất hiện cũng không phải là thứ chủ yếu làm Thanh Lâm kinh hãi, chỉ là những gì bà ấy nói đã làm cậu có chút nhăn mặt.
“Mình không thể hiểu ngôn ngữ của thế giới này?”
Thật oan nghiệt, tại sao lại có thể loại xuyên không được tặng kèm hệ thống nhưng lại không có chức năng phiên dịch như thế?
“Cậu trai trẻ ổn chứ?”
Thanh âm của bà lão lại vang lên, Thanh Lâm vẫn là không thể hiểu được gì cả. Thật sự thì đây cũng là khởi đầu quá tệ đi, dù sao cũng là nhân vật chính cơ mà?
“Bà bà à, tôi thật không thể hiểu bà đang nói gì đâu.”
Cậu lên tiếng nói chuyện, gương mặt nhăn nheo của bà lão vẫn là bình thản như vậy, đôi tay run rẩy của bà đưa vào túi và lấy ra một chiếc bình nước nhỏ bằng lòng bàn tay, dúi vào tay Thanh Lâm.
“Khát không? Uống nước đi.”
Bà lão nói với giọng vui vẻ, chống gậy bước đi và bỏ qua Thanh Lâm đang ngồi ngơ ngác tại chỗ.
“Rõ ràng không quen biết, cũng không hiểu những gì mình nói, nhưng lại cho mình nước?”
Thanh Lâm mở nhanh bình nước và nốc cạn, dù sao cậu cũng là quá khát.
Lão bà này cho cũng là quá ít, chỉ bao nhiêu thì sao đủ uống chứ.
Cậu nói thầm trong lòng và kêu lên hệ thống trong tiềm thức.
“Hệ thống!”
[Chủ nhân: Thanh Lâm]
[Tuổi: 21]
[Chủng tộc: Nhân loại]
[Cảnh giới:Phàm nhân]
[Thể chất: Yếu]
[Không gian lưu trữ: Chưa khai mở]
[Nhiệm vụ: Đột phá Chi nhân cảnh giới]
“Đột phá Chi nhân cảnh giới, không phải là nên có nhiệm vụ gì đó liên quan đến các mỹ nữ hay là sự kiện gì mới đúng chứ? Sao lại vẫn là nhiệm vụ đột phá?”
[Thông tin: Nhiệm vụ liên quan đến Mệnh nữ sẽ được tự động xuất hiện khi chủ nhân đến đủ gần họ, đây không phải là nhiệm vụ chính]
“Ra là vẫn có, chỉ là nhiệm vụ ẩn mà thôi.”
Đôi mắt Thanh Lâm có chút chờ mong, nhân vật chính rồi cũng sẽ thu thập hết các nữ nhân xinh đẹp vào hậu cung mà thôi, chẳng chạy đi đâu được cả.
“À đúng rồi, nhiệm vụ đột phá trước đó của ta đã hoàn thành, quà đâu?”
Mặc dù cậu cũng chẳng hề làm gì cả, hệ thống tự đưa nhiệm vụ và tự mình hoàn thành, phải chi cứ như vậy đến khi cậu đến cảnh giới tối cao nhất nhỉ.
[Nhiệm vụ Khai mở Căn nguyên đã ban thưởng: Thể chất tăng cường]
[Thể chất: Yếu -> Trung]
“Sao lại là tăng cường thể chất?”
Nhưng khoan đã, cậu chỉ là thể chất yếu vẫn có thể chạy liên tục gần nửa giờ trong tình trạng mệt mỏi và đói khát? Cái thể chất này tựa hồ cũng không phải như những gì nó ghi trên bảng trạng thái.
“Mệnh nữ là gì?”
Thanh Lâm nhìn về phía lão bà bà vẫn đang bước đi rất chậm rãi phía trước, cậu sẽ đi theo bà để tìm đến một thôn làng hay thị trấn nào đó, để ít nhất sinh tồn thì cậu cần thông tin về thế giới này.
[Thông tin: Mệnh nữ là những nữ nhân mang trong mình thiên mệnh đặc thù]
“Chỉ có nhiêu đó?”
Hệ thống cũng không hiện ra dòng thông tin nào cả, Thanh Lâm cũng đành thở dài một hơi.
“Chắc là họ cũng là dạng nhân vật sẽ ảnh hưởng đến nhân vật chính là mình đây.”
“Thế giới này có bao nhiêu cấp bậc tu tiên? Có thể đưa cho ta sơ bộ về thông tin chung của thế giới này không.”
Cậu chờ đợi vài giây, một bảng đầy chữ lần nữa xuất hiện trước mặt.
[Thông tin: Nhân giới có mười cấp bậc tu tiên - Phàm nhân, Chi nhân, Tâm nhân, Trí nhân, Linh nhân, Khí nhân, Đạo nhân, Lý nhân, Chân nhân, Tiên nhân.]
[Thông tin: Không]
“Không? Là không có thông tin gì hay là không thể tiếp lộ?”
Thanh Lâm nghiến răng, thiếu thông tin chỉ làm cho cậu không thể tìm cách bước thêm, mù mờ một cách vô nghĩa chỉ càng khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Thở dài một hơi, cậu đứng dậy và chạy theo lão bà, hiện tại thì sinh tồn vẫn là ưu tiên trước nhất, có hệ thống bên người thì cậu cũng không quá lo lắng sẽ phát sinh chuyện gì quá sức, căn nguyên cũng tuỳ tiện ban thưởng được cơ mà.
Cậu cũng cần có thời gian rảnh để tìm hiểu về từng cảnh giới, Phàm nhân tựa hồ cũng không có biến hoá gì lớn cả.
Nhân vật chính của thế giới này, chắc chắn là Thanh Lâm.
...
“Gâu!!! Gấu!!!”
“Uyển Nhi tiểu thư thật là rất thích chó nhỉ?”
Hàn Tư Không nhìn Lâm Uyển Nhi đang ngồi nựng chó cưng của mình mà không khỏi cảm thán, nàng thật là có sở thích này, trên đoạn đường di chuyển của cả hai người, không biết bao nhiêu mà kể toàn chó là chó.
Rất nhiều chủng loại chó được nuôi ở đây, có to có nhỏ, có lông xù và ít lông, màu sắc từ đen, trắng, vàng, nâu đều có đủ. Con trong tay Lâm Uyển Nhi cũng là một con chó lông vàng mượt mà nhỏ xinh.
“Dễ thương không Thiếu chủ?”
Lâm Uyển Nhi vuốt vuốt đầu chó nhỏ mà không khỏi cười tươi về phía Hàn Tư Không.
“Đừng gọi ta là Thiếu chủ nữa, thật là ta bị lừa mà thôi.”
Hàn Tư Không đã nói rất nhiều lần với cả Lâm Quang lẫn Lâm Uyển Nhi rằng mình chỉ là bị Tử Nghiên lừa đến đây thôi, kỳ thực cậu cũng chỉ muốn tham gia đại hội Duyện pháp tiên giới diễn ra vào bốn tháng sau, cũng không hề muốn làm Thiếu chủ gì cả.
Hai con người này thật sự là gần như không để lời của Hàn Tư Không vào tai, cậu đã phải thuyết phục một hồi lâu thì họ mới đồng ý sẽ đối đãi cậu như khách quý trong vòng hai năm, nếu sau hai năm mà Tử Nghiên không xuất hiện giải quyết chuyện này thì Hàn Tư Không buộc phải lên nắm quyền Lâm gia.
Gia tộc này thích đưa người ngoài lên nắm quyền đến như thế ư? Cái này nên gọi là tôn sùng gia tổ hay là mê tín tin vào lời truyền của nhẫn quý?
Hàn Tư Không cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, thôi thì hai năm ở đây ăn bám cũng coi như là lời rồi.
“Vậy... Tư Không công tử?”
Lâm Uyển Nhi hiện tại so với lần một lần hai mà cậu gặp nàng thật sự rất khác biệt, khí thế cao quý tôn nữ cũng đã giảm đi cực nhiều, ánh mắt cũng đã trở thành đơn thuần và có phần ngại ngùng.
Nếu không nói thì chắc chẳng ai tin cả hai đều là một người, thật sự là kỳ diệu.
“Gọi ta Tư Không được rồi, hai năm sắp tới còn cần Lâm gia giúp đỡ ta.”
Hàn Tư Không cũng không có câu nệ tiểu tiết gì cả, cậu chỉ muốn làm những việc mang ý nghĩa nhất định chứ không phải những thứ chỉ mang bề nổi như danh tiếng hay ngạo khí gì gì đó.
“V-Vậy được, Tư Không.”
Lâm Uyển Nhi cười nhẹ và đứng dậy, nàng cũng đã chỉ qua những khu vực chung chung cho Hàn Tư Không nhận biết. Đoạn thời gian cũng chưa đủ dài để nàng và cậu nói gì quá nhiều, chỉ là những giao tiếp cơ bản mà thôi.
Hàn Tư Không thân thiện nói lời chào với cả những người hầu mà họ đi ngang, cậu chẳng hề quan tâm thân phận hay bối cảnh gì cả, ánh mắt cũng chỉ là rất dễ gần, hoàn toàn không mang theo sự cao ngạo hay khinh thường những người thấp kém hơn.
Cho dù không tính thân phận khách quý của Lâm gia mà nói, Hàn Tư Không vẫn là tu tiên giả Chi nhân đỉnh phong, chỉ với thân phận này cũng đã hoàn toàn nằm phía trên đại đa số những người ở Lâm gia.
“Tư Không định tham gia đại hội Duyệt pháp tiên giới sao?”
“Dĩ nhiên là vậy.”
Hàn Tư Không vui vẻ trả lời, cậu có chút cảm giác Lâm Uyển Nhi đã dần dần lấy lại bộ dáng thường ngày.
“Yêu cầu của đại hội Duyệt pháp tiên giới là Chi nhân cảnh giới, mà Tư Không lại là Chi nhân đỉnh phong, đương nhiên là có thể tham dự.”
“Lại còn có yêu cầu như vậy?”
Cậu hình như đã hơi ngây thơ khi cho rằng chỉ cần đến là có thể tham gia, chỉ cần thân phận tu tiên giả sẽ được quyền tham gia.
Tiên Huyệt Tông tổ chức trăm năm một lần để tuyển chọn nhân lực cho mình, cũng coi như là thay máu một lần. Tu tiên giả ở tại Tiên Huyệt Tông vẫn là rất nhiều, cũng rất cường đại.
Lâm Uyển Nhi có chút đăm chiêu ánh mắt khi nói cho Hàn Tư Không những thông tin này, cậu cũng chỉ có thể tạm để ý một chút mà thôi. Trông nàng có vẻ như không muốn đi cho lắm, cũng có thể chỉ là căng thẳng.
“Hiện tại đang đứng trên đỉnh cao của tu luyện giới cũng chính là Tiên Huyệt Tông, bọn họ cũng có rất nhiều tu tiên giả cảnh giới đỉnh phong. Nhưng cũng chỉ tối đa ở Lý nhân cảnh giới mà thôi.”
Chất giọng trong trẻo của Lâm Uyển Nhi hướng về phía Hàn Tư Không, nàng dừng chân tại một lan can và nhẹ nhàng vịn tay vào đó.
“Ở Tiên Huyệt Tông có nữ nhân nào mái tóc và đôi mắt đều đỏ rực, sử dụng đại kiếm cũng một màu đỏ không? Uyển Nhi tiểu thư?”
Hàn Tư Không gọi tên Lâm Uyển Nhi sau vài giây chợt thất thần của nàng.
Cậu rất cần biết nữ nhân tóc đỏ đã từng đe dọa uy h·iếp cậu ở phương nào để có thể né, trước đó Hàn Tư Không cảnh giới cao hơn nhưng không làm gì được nàng thì hiện tại lại là càng không thể.
“A... À có có.”
“Tôn Khả Khả thuộc Tôn gia, nàng là cảnh giới Đạo nhân đỉnh phong đang cố tìm cách để đột phá lên Lý nhân, mục đích cũng là được trở thành một trong mười ba vị trưởng lão của Tiên Huyệt Tông.”
Đôi tay mang theo vài chiếc vòng bạc lấp lánh giơ lên tém lại vài lọn tóc mai, Lâm Uyển Nhi đưa mắt nhìn về phong cảnh núi non xa xa một màu xanh biếc hùng vĩ.
Từng làn gió mát thổi nhẹ qua người nàng phảng phất một mùi hương ngào ngạt, một mùi thơm như hoa tử đinh hương khẽ chui vào khoang mũi Hàn Tư Không.
Thật là một cảm giác dễ chịu, không biết Tử Nghiên có mùi cơ thể như thế nào nhỉ?
“Khụ... Khụ...”
Hàn Tư Không bỗng dưng ho sặc sụa khi có những suy nghĩ rất chi là kỳ lạ trong đầu, mình có hơi biến thái không nhỉ? Chắc là không đâu.
“Không sao chứ? Tư Không?”
“Ổn... Ổn...”
Cậu lảng ánh mắt đi, tránh né đôi mắt nâu đẹp của Lâm Uyển Nhi đang dán trên người.
“Uyển Nhi tiểu thư cũng là tu tiên giả?”
Hàn Tư Không tuy rằng cũng đã đoán ra, nhưng cậu vẫn muốn hỏi.
“Vâng, tuy nhiên Uyển Nhi cũng chỉ là Chi nhân sơ kỳ mà thôi, đột phá trung kỳ thật khó khăn lắm.”
Nàng đưa ánh mắt có chút thư giãn hướng về bầu trời chiều, một màu hoàng hôn tuyệt đẹp hiện hữu làm tâm trạng con người cũng phần nào trầm lặng hơn.
“Tư Không có suy nghĩ như thế nào về tu tiên giả?”
“Suy nghĩ về tu tiên giả?”
Hàn Tư Không đưa ánh mắt có chút khó hiểu phía Lâm Uyển Nhi, nàng đang nhìn cậu một cách rất chăm chú, tựa hồ như rất mong chờ câu trả lời. Ngũ quan xinh đẹp như thể đang tỏa sáng giữa sắc trời chiều.
Thật là một nhan sắc đáng sợ, chắc chắn sẽ có rất nhiều tên đàn ông sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể nhìn thấy nụ cười của nàng hướng về phía họ.
Hàn Tư Không thì chỉ đơn giản im lặng là có thể nhận được điều ấy, chẳng qua cũng là do cậu hưởng lây từ Tử Nghiên mà thôi.
“Tu tiên giả từ con người bình thường trở thành một thế lực mạnh mẽ, vượt lên cả những chủng bán nhân khác để khắc tên mình vào dòng thời gian của thế giới...”
Những lời này cứ thế mà trôi ra, Hàn Tư Không cũng chẳng hề nghĩ trước kịch bản hay gì cả, kiến thức của cậu về thế giới của tu tiên giả kỳ thực là rất nông. Thông qua Tử Nghiên thì cũng chỉ biết được vài điều, câu trả lời mà cậu đưa ra thật lòng là thâm tâm Hàn Tư Không suy nghĩ.
“Con đường ấy có dễ đi hay không?”
Lâm Uyển Nhi hỏi và đồng thời lắc đầu, nàng đã tự trả lời cho câu hỏi của bản thân.
“Quyền lực và danh vọng cũng là yếu tố tạo nên một tu tiên giả, như kẻ không có nhiều tham vọng hay mong muốn quá lớn thì cũng không cố sống cố c·hết để tu luyện.”
Thật vậy, ban đầu cậu cũng chỉ tu luyện để trở nên đủ mạnh và trở về Serbia, tìm lại công lý cho mình. Hàn Tư Không muốn dùng sức mạnh để bảo vệ gia đình cậu, nhưng sự thật đã chứng minh rất rõ ràng.
Hàn Tư Không chưa từng có gia đình.
Người cậu dồn tâm tư và gọi là “mẹ” chưa từng xem cậu là gia đình.
Người bạn thân cũng đ·ã c·hết, mục tiêu trở nên mạnh mẽ hiện tại cũng quay ngược trở về bản thân Hàn Tư Không, cậu muốn mạnh mẽ để có thể tự quyết cuộc đời mình.
Lo sợ việc yếu đuối quá mức dẫn đến việc chọn người mình thích cũng không có khả năng, Hàn Tư Không lại có chút trầm mặc.
“Thật sự, cũng là điều vô nghĩa...”
“Ý của Tư Không, Uyển Nhi chưa hiểu.”
Lâm Uyển Nhi đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn Hàn Tư Không, nàng có chút rung động khi nghe cậu phát ra thanh âm não nề vừa nãy.
“Ta chỉ nói linh tinh thôi.”
Hàn Tư Không khoác tay và cười trừ, cậu bước nhanh đi và không quên vuốt ve cưng nựng những chú chó xinh xắn trên đường.
“Vô nghĩa sao?”
Lâm Uyển Nhi nhìn hình bóng của Hàn Tư Không đi xa, nhỏ dần... nhỏ dần... chỉ cho đến khi chỉ bằng con chó thì nàng mới quay người lại và nhìn về mặt trời đang chìm dần một cách nghiêm túc.
Lắc đầu mạnh một nhịp ngắn, Lâm Uyển Nhi lùi người và bước nhanh về gian phòng của mình. Tâm trạng nàng có chút kích động.
...
“Nàng ta là người Tôn gia, khả năng cao là lần đại hội này vẫn sẽ xuất hiện, nhưng dựa theo việc nàng cần đột phá lên Lý nhân cảnh giới thì khả năng cao nàng vẫn đang quanh quẩn bên Vương mộ.”
Hàn Tư Không có chút suy tư, cậu thoát khỏi Vương mộ cũng đã hơn hai năm, không thể nào có chuyện Tôn Khả Khả hoàn toàn không biết gì.
Dù cho có biết thì cũng chẳng thay đổi được gì, những thứ nàng cần căn bản Hàn Tư Không cũng không thể dùng được. Ít nhất thì tạm thời là vậy.
Đôi chân mày của Hàn Tư Không dần trở nên cau có, Tôn Khả Khả chắc cũng không hẳn là người tiêu cực đến mức muốn t·ruy s·át cậu.
Nhưng nàng chắc chắn không thể nào là người tốt, cũng coi như đáng đời vậy.
Căn phòng rộng rãi sạch sẽ quá mức có chút làm Hàn Tư Không không quen, dù sao thì vài năm trở lại đây cậu đề là người sống trong rừng rú và hang động, nhà cửa sạch sẽ thơm tho như thế này lại trở thành điều gì đó lạ lẫm.
Khi còn làm lính thì Hàn Tư Không cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, thậm chí còn có phần mỏi mệt hơn.
Lập đi lập lại hành động trong suốt một thời gian dài cũng sẽ sớm ngày g·iết c·hết cậu.
“Mình phải cố gắng, vì bản thân.”
Hàn Tư Không nhắm chặt mắt lại và tiến hành quá trình ngồi thiền tu luyện, cậu luôn dành một đoạn thời gian ngắn mỗi ngày để luyện tập thể hình và tu luyện. Không nhiều nhưng cũng đủ để bước chân chậm chạp của cậu đi vững vàng trên con đường tu tiên này.