Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 56: Trở về




Chương 56: Trở về

“Ngươi trở về?”

Tử Nghiên hướng ánh mắt về một phương phía góc hang động, đôi mắt tím pha lê khẽ ánh lên một chút cảm xúc khó tả.

“Hắn cũng thật là, n·hạy c·ảm quá đó!”

Nàng tự cười trong lòng mình, việc tái sinh chỉ vừa mới xong chưa được vài ngày mà thôi. Thế mà khí tức của Hàn Tư Không đã tiếp cận rất gần nơi đây rồi, hắn chả phải đang ở rất xa sao?

Không cần nói cũng biết, hắn trở về là vì nàng, khế ước linh hồn vừa đứt, hắn liền nhanh chân trở về.

Điều này vô tình khiến tâm trạng Tử Nghiên bỗng chốc vui lên, mặc dù trước đó nàng vẫn luôn rất đau đầu.

Cỏ bốn lá có khả năng tái sinh và khôi phục lại hoàn toàn tu vi của nàng. Nhưng tỷ lệ chỉ là 50/50.

“Thật không may gì cả!”

Tử Nghiên cảm thán, nàng đã xui xẻo dính vào 50% tỷ lệ thất bại kia.

Cảnh giới cũng chỉ dừng lại ở Linh nhân đỉnh phong mà thôi, cách Chân nhân cảnh lúc trước của nàng một khoảng rất xa.

Tử Nghiên sờ vào mười ngón tay thon gọn trắng nõn và khẽ thở dài.

“Nếu hắn còn không trở về thì ta sẽ c·hết cóng mất!”

Đúng vậy, do bản thân trước đây chỉ còn lại tàn hồn mà nói, Tử Nghiên dĩ nhiên không hề có nạp giới. Mà Hàn Tư Không lại không hề chuẩn bị sẵn nạp giới hay quần áo, lương thực gì tại đây cho nàng cả, thậm chí cả những đồ dùng cá nhân của hắn cũng đã bị mang đi.

Và vì thế, Tử Nghiên đã phải t·rần t·ruồng trong mấy ngày liền kể từ lúc tái sinh thành công.

Ngay thời điểm nàng vừa thở dài, cửa động bỗng truyền đến một thân ảnh đen nhánh.

Hàn Tư Không dừng lại và ánh mắt có chút rung động.

“Cái quái gì đây?”

...

Thân thể phóng nhanh trong phạm vi rừng rậm um tùm, Hàn Tư Không mỉm cười vui vẻ và bàn tay trái không khỏi siết chặt lại.

“Đã về đến rồi!”

Hàn Tư Không dừng lại một nhịp trước cửa hang quen thuộc, cậu chần chừ trong vài giây và khẽ lắc đầu.

Thân thể nhanh chóng chui lọt vào và lướt nhanh đến trung tâm hang.

Cảnh quang xưa cũ lại hiện lên, nhưng thời điểm này lại đứng đó một dáng người nữ tử xinh đẹp.

Mái tóc màu xám tro dài đến thắt lưng được xõa trôi một cách tự do, gương mặt thon gọn xinh xắn cùng đôi mắt tím pha lê lấp lánh hoàn mỹ.

Cái cổ cao trắng nõn, xương quai xanh lộ rõ và ngay phía dưới là một cặp tròn trịt ngực trắng. Đôi tay tuy rằng có phần săn chắc nhưng vẫn rất thon, không quá to như Hàn Tư Không.



Ánh mắt của cậu dừng lại tại nơi giao thoa giữa hai chân và eo của Tử Nghiên, Hàn Tư Không bỗng nuốt ực một ngụm không khí và ánh mắt lần nữa nhìn thẳng vào mặt nàng.

Vóc dáng của Tử Nghiên phải nói là rất hoàn mỹ, nhưng nếu so sánh với những cô gái bình thường khác thì nàng lại trông có vẻ cơ bắp hơn. Rõ ràng là thân thể của một chiến binh đã tôi luyện bản thân đến tối đa.

“Cái quái gì đây?”

Hàn Tư Không vô thức nói lớn, cậu chợt thấy nét cười trên gương mặt của Tử Nghiên.

Cô gái này không sợ bị nhìn thấy sao? Tại sao lại bày ra bộ mặt bình thản đến thế?

“Đã mắt chưa?”

“Thật ra là chưa...”

Hàn Tư Không cười cười, cậu gần như hiểu ý của nàng. Nạp giới liền phóng nhanh ra một bộ váy áo màu trắng thanh cao đưa cho Tử Nghiên.

“Coi như ngươi cũng có tí nhanh nhạy.”

Tử Nghiên ngay tại chỗ tiến hành thay y phục, nàng hành động như thể việc Hàn Tư Không đứng đó là chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy.

“Cánh tay ngươi là làm sao?”

Nàng hỏi, thân thể vẫn đang mặc vào y phục rất chậm rãi.

Hàn Tư Không quay lưng lại với nàng, ánh mắt bỗng nhiên run run. Tay trái cũng không tự chủ sờ sờ vào phần vai phải của mình.

Nơi đó đã không còn gì cả.

“Học phí của tôi, một bài học đắt giá.”

“Vậy sao.”

Tử Nghiên nhỏ giọng, nàng cột chặt thắt lưng và vuốt nhẹ chân váy ngắn của mình. Đôi chân thon dài được bao bọc bởi đôi giày cao gót màu trắng sữa tinh tế, nàng thở phù một hơi và xoay người lại đối diện Hàn Tư Không.

“Ta định sẽ trở về Lâm gia, ngươi còn chuyện gì không?”

Thái độ của nàng tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút mong chờ gì đó từ Hàn Tư Không.

Cậu nhớ về việc mình đã dự định, nạp giới cũng ngay lập tức được tháo ra và thải đến tay Tử Nghiên.

“Đây là?”

“Thi thể Cao cấp 8 ma thú, Hải Long Xà.”

Hàn Tư Không nói nhanh, cậu ngồi phịch xuống nền đất và dựa lưng vào bờ tường.

“Đây là kẻ đã thu học phí của ngươi sao? Đã thế lại trở thành một cỗ t·hi t·hể rồi?”

Tử Nghiên nói với biểu cảm kinh ngạc, nàng hoàn toàn tin tưởng Hàn Tư Không sẽ không nói dối mình. Nhưng đồng dạng nàng cũng rất nghi ngờ về việc đây có thật là Cao cấp 8 ma thú hay không.



Dù sao thì Cao cấp 8 ma thú cũng hoàn toàn không phải dạng nói g·iết liền g·iết, ít nhất là đối với Hàn Tư Không thì là như thế.

Rầm!!!

Thân thể to lớn của mãng xà ngay lập tức lấp đầy hang động, mặt dù đã có chuẩn bị sẵn nhưng Hàn Tư Không vẫn bị va trúng phần t·hi t·hể kia và lùi người lại.

“Là thật nè!”

Tử Nghiên có chút tiếu dung trong giọng điệu, nàng hoàn toàn ngạc nhiên với t·hi t·hể này.

Nhưng cũng rất nhanh, nàng nhìn về phía Hàn Tư Không và nói:

“Nhưng con Hải Long Xà này cũng chỉ là dạng con non thôi, còn chưa trưởng thành đâu.”

“Ra là vậy.”

Hàn Tư Không tỏ ra rất thản nhiên, dù sao thì người g·iết c·hết Hải Long Xà cũng không phải là cậu.

Diệu Tiên cô gái kia cũng là một dạng ma thú, chỉ khác chỗ nàng dường như có thể biến thân thành nhân loại. Nhưng cũng tồn tại hạn chế rất nhiều.

Còn nói về hạn chế như thế nào thì Hàn Tư Không hoàn toàn không thể biết được.

“Cô có biết về một loại ma thú dạng mèo trắng, có thể biến hoá thành nhân loại không?”

“Mèo trắng?”

Tử Nghiên đưa mắt về phía trần hang và tay cũng vuốt nhẹ cái cằm nhỏ, nàng bước đi vài vòng và lần nữa hướng mắt vào Hàn Tư Không.

“Ma thú hóa người tuy không phải là chuyện không thể, nhưng cũng có rất nhiều yêu cầu của riêng từng chủng loài. Ta không thể nhận định quá rõ ràng về chuyện này được.”

Hàn Tư Không gật nhẹ đầu, cậu thở dài một tràn đầy mệt nhọc.

Đối mặt với sự uể oải của Hàn Tư Không, Tử Nghiên lại bước nhanh đến chỗ cậu. Nàng đưa tay vuốt gọn phần váy ở sau hông mình và chầm chậm ngồi xuống cạnh bên.

Hàn Tư Không chợt cảm giác được một làn gió thơm như mùi hoa hồng nhè nhẹ, cảm giác như thể mùa xuân chợt ập đến ngay bên cạnh mình.

“Thì ra mùi cơ thể nàng ấy là như thế này.”

Hàn Tư Không nói thầm trong lòng, câu hỏi bất lâu của cậu cũng đã có lời giải.

Chỉ bất quá...

“Tử Nghiên, cô ngồi đây làm gì?”

Đáp lại câu hỏi của cậu, Tử Nghiên lại chỉ im lặng ngồi đó. Ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào xác Hải Long Xà một hồi lâu.

Mùi hương ngọt ngào vẫn còn đó, người đẹp vẫn đang ngồi đây.

Tâm trạng của Hàn Tư Không như thể được giải vây, sự mệt mỏi trong quá khứ bỗng chốc như thể tan biến hoàn toàn.



Như thể tất cả những bất hạnh cậu từng trải qua chỉ là một giấc ác mộng thoáng qua, và giờ đây...

...Cậu đã được giải thoát.

Hàn Tư Không cười cười, gương mặt cũng không còn nét căng cứng và mỏi mệt nữa.

“Tốt hơn chứ?”

“Ừm... Rất tốt.”

Tử Nghiên cười phì, nàng thật ra chẳng hề làm gì cả.

Chỉ là nhìn thấy Hàn Tư Không cảnh tượng, so với mình ở quá khứ đồng dạng giống nhau.

Trước đây nàng đã từng rất cô đơn cùng tuyệt vọng, cũng đã từng có những thời khắc mà cuộc sống của nàng không khác gì một án tù chung thân chứa đầy t·ra t·ấn dã man.

Vào những thời điểm đó, nàng đã gặp được những người bạn tri kỷ, đã tìm được người thầy tận tâm yêu thương mình.

Cũng đã tìm thấy một hướng đi, một đích đến để nàng cố gắng.

So với Hàn Tư Không hiện tại, có lẽ là tốt hơn trăm lần.

Cũng bởi vì thế mà nàng ngồi đây, bên cạnh cậu.

Để cho cậu biết, nàng hiện tại vẫn ở đây, vẫn ở rất gần cậu.

Mà những tâm tư này, nàng chắc chắn sẽ không nói ra ở miệng mình.

“Vậy cái xác này ngươi định xử trí như thế nào?”

“Liền nhờ cô giúp tôi giải quyết nó, việc chia chát thế nào cũng được. Tôi hiện đang khá cần v·ũ k·hí và một ít tài nguyên.”

Hàn Tư Không gảy gảy phía sau ót mình, cậu nhớ đến việc cảnh giới của mình vẫn không thể tăng tiến mà cảm thấy xấu hổ.

“Tu vi của ngươi vẫn không tăng tiến bao nhiêu?”

Tử Nghiên có chút ngạc nhiên trong chất giọng, nàng cau đôi mày liễu và có biểu cảm suy tư.

“Cao cấp 8 ma thú t·hi t·hể hoàn toàn là một kiện báu vật, nhưng để có thể tận dụng hoàn toàn cái xác này thì cần một thanh kiếm tốt.”

Nàng ngưng vài giây và cánh tay trái giơ cao lên một đoạn.

“Cũng may là nhóm của Tomori vẫn chưa hạ giới để lấy lại Truy Hồn Kiếm, không thì lần này thật sự là rất khó để làm gì rồi.”

“Tu vi của cô không phải là Chân nhân cảnh giới hay sao? Ở cảnh giới đó lại còn cần phải sử dụng Truy Hồn Kiếm mới có thể xẻ thịt Hải Long Xà?”

Hàn Tư Không xoa xoa cằm mình, cậu hướng ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn về phía t·hi t·hể to lớn kia.

“Cỏ bốn lá không nghịch thiên như thế đâu, tu vi của ta chỉ có 50% sẽ khôi phục đỉnh phong. Nếu xui xẻo thì chỉ tái sinh ở Linh nhân cảnh mà thôi.”

“Vậy cô?”

Gần như nhận ra điều gì đó, Hàn Tư Không ánh mắt xịu xuống. Một cảm giác nặng trịch ngay lập tức xuất hiện trong lòng cậu.

“Ừm, ngươi cũng đoán được rồi đấy. Ta đã thất bại.”