Chương 70: Hành Trình - Khởi
[Nhiệm vụ phụ: Khai phá bí cảnh]
“Từ chối!”
Hàn Tư Không dừng chân và dựa lưng vào gốc cây để tạm nghỉ, cậu đã từ chối khoảng tám đến chín nhiệm vụ mà hệ thống đã đưa cho trên suốt đoạn đường di chuyển trở về Miqdeni.
Đa số những nhiệm vụ được giao toàn thuộc vào dạng khám phá bí cảnh, khai phá cổ mộ, c·ướp đoạt bảo vật,... Tại sao lại có những thể loại nhiệm vụ như thế được cơ chứ.
Và gã Thanh Lâm đã hoàn toàn tiếp nhận chúng mà không có chút cảm giác khó chịu nào hay sao?
Hàn Tư Không đưa mắt nhìn quang cảnh quanh mình, cậu thở dài một hơi.
Mặc dù nơi đây vẫn là Serbia, nhưng nó đã hoàn toàn bị dọn sạch không còn bất kỳ thứ gì cả.
Và đó là do cậu, Hỗn Độn Chân Tâm đã thôn phệ mọi thứ xung quanh.
Một phần tư vương quốc Serbia đã hoàn toàn bốc hơi, Hàn Tư Không chính là con người duy nhất vẫn còn có thể di chuyển tại đây.
Cậu bỏ qua cảm giác tội lỗi và tiếp tục di chuyển, dù gì thì hiện tại cũng chẳng thể làm gì được cả. Hàn Tư Không coi như đang là một bài học, và cậu sẽ cố tránh những nơi đông dân cư mỗi khi cảm giác bản thân không thể kiểm soát được Tâm niệm của mình.
“Mệnh nữ là gì? Độ hảo cảm có lẽ là cảm xúc tích cực dành cho đối phương nhỉ?”
[Thông tin: Mệnh nữ là những nữ nhân mang trong mình thiên mệnh đặc thù]
“Chỉ vậy thôi?”
[Thông tin: Mệnh nữ là những nữ nhân mang trong mình thiên mệnh đặc thù]
Hàn Tư Không hoàn toàn nhận biết được những cô gái này, và chỉ số hảo cảm cũng khá cao.
“Các mốc này là sao?”
[Thông tin: Độ hảo cảm được chia thành năm mốc chính]
[Thông tin: Mỗi mốc sẽ có cách thức tính điểm và giới hạn riêng]
[Thông tin: Mốc thức nhất – Nhận biết – 50 điểm tối đa]
[Thông tin: Mốc thức hai – Quen thuộc – 100 điểm tối đa]
[Thông tin: Mốc thức ba – Thích – 200 điểm tối đa]
[Thông tin: Mốc thức tư – Thương – 300 điểm tối đa]
[Thông tin: Mốc thức năm – Yêu – 500 điểm tối đa]
“Ồ, vậy là ta đang có khá nhiều điểm nhỉ?”
Hàn Tư Không bỗng có chút buồn cười, nhìn xem điểm hảo cảm của Tử Nghiên dành cho cậu kìa.
42/100!
Cũng chẳng quan trọng mấy, Hàn Tư Không lần nữa di chuyển và thân ảnh cũng hoàn toàn mất hút.
...
“Hắn bỏ đi đâu được chứ?”
Tôn Khả Khả xoa cái trán với biểu cảm đầy mệt mỏi, nàng nghiến răng và có chút đau đầu.
“Khốn kh·iếp mà!”
Đập mạnh tay xuống thành ghế, Tôn Khả Khả hít sâu một hơi. Nàng hướng ánh nhìn về nhóm người đang quỳ trước mặt mình.
“Chỉ một tên Linh nhân cảnh cũng không thể trông chừng được, cách ngươi còn có thể làm gì?”
Nàng bực dọc quay người, nhóm người phía dưới cũng hoàn toàn run rẩy lên thêm một nhịp.
“Cút!”
Nhóm người ngay lập tức lui đi, Tôn Khả Khả tuy rằng tức giận, nhưng nàng cũng chỉ đưa ra h·ình p·hạt ở mức nhẹ đến trung bình mà thôi. Dù sao thì việc này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Tôn gia.
Nhưng nàng vẫn có cảm giác rất bất an, cũng mang theo một dự cảm không hề tốt tí nào.
“Mong rằng chỉ là mình quá n·hạy c·ảm thôi.”
...
[Cảnh báo: Xuất hiện một khu vực kết giới phong toả]
“Ngươi còn có thể phát hiện được thứ này?”
Hàn Tư Không ngạc nhiên đôi chút, đây chính là kết giới mà ngài Genju đã đặt xuống để bảo hộ khu vực này. Tử Nghiên cùng Uyển Nhi vẫn đang ở tại nơi đây, vì thế ngài ấy đã bảo hộ họ.
Vậy ra hệ thống này có khả năng thu thập thông tin khá chính xác, đó cũng coi như một điểm tốt ít ỏi của nó.
“Tử Nghiên!”
Cậu gọi lớn, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.
“Chẳng có ai cả.”
Hàn Tư Không đi quanh một vòng cả bên ngoài và trong căn nhà nhỏ, nhưng lại chẳng tìm thấy Tử Nghiên hay Uyển Nhi đâu cả.
Ngài Genju cũng hoàn toàn mất hút.
“Bọn họ đã đổi địa điểm rồi ư? Thế thì sẽ rất khó để liên lạc.”
Vì cậu không tìm thấy bức thư hay bất cứ dấu hiệu nào mà họ để lại nơi đây, nên Hàn Tư Không đã suy đoán đi một hướng khác.
Bắt cóc?
Thật khó để nghĩ đến trường hợp đó, mặc dù Tử Nghiên hiện tại chỉ là Linh nhân cảnh đỉnh phong mà nói, nàng vẫn còn rất nhiều thứ để có thể bảo mệnh.
Chưa nói đến ngài Genju luôn luôn âm thầm bảo vệ nàng, suy đoán trường hợp này hoàn toàn là không có khả năng.
Tự ý bỏ đi cũng coi như là có thể, nhưng điều đó cũng thật khó tin. Dựa theo mối quan hệ của cậu và Tử Nghiên, chẳng có lý do nào nàng phải tránh mặt cậu cả.
“Chỉ có thể là...”
Trở về Eilrine, đó chính là trường hợp có thể xảy ra nhất. Theo phương pháp loại trừ.
Nhưng thế thì lại mâu thuẫn với những gì ngài Genju đã nói trước đó, Tử Nghiên vẫn chưa thể chịu được áp lực ở Eilrine cơ mà.
Còn Uyển Nhi thì sao? Nàng cũng chỉ là con người bình thường mà thôi, Eilrine sẽ g·iết nàng ngay khi vừa đặt chân lên mất.
Hàn Tư Không ngồi xuống ghế gỗ, cậu chống tay lên đầu và ngã người dựa vào ghế.
“À đúng rồi! Hệ thống!”
Như thể nghĩ ra điều gì đó, Hàn Tư Không kêu lên trong lòng mình.
“Có thể tra cứu bảng trạng thái của ta, vậy thì ngươi có thể tra cứu trạng thái của người khác được không?”
[Thông tin: Có thể]
“Phải tổn hao thứ gì mới có thể tra cứu một lần?”
Hàn Tư Không tất nhiện không tin vào chuyện miễn phí đến từ hệ thống, dù cho có miễn phí thì cậu cũng sẽ không hoàn toàn tin vào kết quả nó đưa ra.
Dù sao thì tâm trí cậu vẫn luôn dành cho thứ hệ thống này một sự đề phòng nhất định.
[Thông tin: Dùng điểm tích lũy để sử dụng tính năng này]
[Thông tin: 100 điểm tích lũy với một lần tra cứu thông tin]
“Ra là vậy, nhưng làm thế nào để có điểm tích lũy?”
“Ngoại trừ những nhiệm vụ kia.”
Cậu không muốn thực hiện những thứ vô nghĩa kia, dù cho nó có mang lại thứ tốt đẹp gì cho bản thân cậu.
Thứ sức mạnh được ban tặng hoàn toàn là một sức mạnh vô nghĩa, điều đó đã được Hàn Tư Không khắc ghi rất sâu.
[Thông tin: Hoàn thành nhiệm vụ hoặc tăng điểm hảo cảm với các mệnh nữ]
“Đúng là chẳng thể chạy đi đâu được cả.”
Hàn Tư Không ngán ngẩm thở dài, cậu chẳng muốn làm thế một chút nào. Nhưng để có thể tìm kiếm một chút thông tin về Tử Nghiên thì hoàn toàn có thể.
“Danh sách nhiệm vụ.”
Cậu chỉ cần điểm tích lũy để có thông tin, phần thưởng hay các thứ mà hệ thống trao tặng thì Hàn Tư Không hoàn toàn không để tâm tới.
Tự mình cố gắng và phát triển vẫn là lựa chọn hàng đầu của cậu.
[Nhiệm vụ phụ: Khám phá bí cảnh – Serbia]
[Nhiệm vụ phụ: C·ướp đoạt vật phẩm – Gương phản thuật]
[Nhiệm vụ phụ: Khai phá cổ mộ]
[Nhiệm vụ phụ: Giải quyết đồ tể Man di]
[Nhiệm vụ phụ: Trở về Tôn gia – Đánh bại Tôn Di]
“Ta chọn nhiệm vụ này!”
Hàn Tư Không đứng dậy và nhanh chóng bước đi, bảng thông báo lần nữa hiện ra trước mặt cậu.
[Thông báo: Tôn Di là trưởng lão Tôn gia, tu vi Đạo nhân cảnh sơ kỳ]
[Thực hiện tra xét trạng thái?]
“Không cần.”
[Thông tin: Hướng đông bắc đi thẳng 2 40km]
Hàn Tư Không liếc bảng chữ một nhịp, cậu phóng thẳng lên bầu trời và nhanh chóng bay đi.
Ánh mắt của cậu hoàn toàn giữ nguyên vẻ bình tĩnh trước đó. Nhưng hiện tại có thêm một chút đen đậm, một cỗ sát khí dần dần xuất hiện.
“Những kẻ phải chịu trách nhiệm...”
Thân thể ngừng lại giữa không trung, Hàn Tư Không bỗng chốc rơi thẳng xuống mặt đất phía dưới.
Cậu thật chưa thể quen với khả năng hiện tại của bản thân, dù rằng đây chính là sức mạnh chân chính sau khi Hỗn Độn Chân Tâm được kích hoạt mà ra. Nhưng nó vẫn là sức mạnh thăng cấp quá bất ngờ, cậu chưa thể theo kịp được.
Nếu được chọn thì cậu vẫn muốn tu vi của mình được thăng tiến một cách chậm rãi hơn.
“Hỗn Độn Chân Tâm... Quá khủng kh·iếp.”
Lần nữa sờ vào giữa ngực, Hàn Tư Không hướng về hướng đông bắc và tiếp tục phóng đi.
Chỉ là lần này, cậu không bay.
Sau khoảng nửa ngày không ngừng di chuyển, Hàn Tư Không đã tiến nhập khu vực lân cận Tôn gia.
Cậu cắn vội miếng thịt nướng và vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất.
“Hỗn Độn Chân Tâm có thể to đến nhường nào nhỉ?”
Dựa theo những gì để lại tại Serbia thì vùng ảnh hưởng của nó hẳn phải rất lớn, và đó cũng là thứ khiến Hàn Tư Không có chút khó để suy tính.
Cậu chắc chắn muốn giúp Lâm gia báo thù, tuy nhiên tu vi hiện tại thì lại không cho phép Hàn Tư Không làm thế.
Và cậu cũng chẳng thể nhờ ai, nhưng đây cũng chính là cơ hội tốt nhất để tìm hiểu về khả năng và sức mạnh của Hỗn Độn Chân Tâm.
Liệu nó có thể huỷ diệt hoàn toàn những kẻ Đạo nhân cảnh hay không?
Mặc dù thế, nhưng Hàn Tư Không lại chỉ muốn nhằm vào những kẻ đứng đầu. Những kẻ đã tham dự vào cuộc chiến đó, do cậu quá thiếu thông tin về những kẻ này, nên cũng chỉ có thể bắt kẻ đứng đầu Tôn gia chịu trách nhiệm.
Còn những tộc nhân Tôn gia kia, bọn họ sẽ không phải gánh chịu tội lỗi này.
“Đó là nếu mình có thể làm gì.”
Cậu có kế hoạch, mặc dù chẳng thể chắc chắn gì cả.
Nhưng nếu không làm gì thì cảm giác luôn vướng bận trong lòng cậu mãi mãi chẳng thể giải bày.
“Mình cần phải tìm cách dẫn dụ hội đồng trưởng lão Tôn gia tập hợp lại tại một chỗ, và phải bằng cách nào đó sử dụng Hỗn Độn Chân Tâm để thôn phệ bọn chúng.”
Hàn Tư Không có nghĩ tới trường hợp thất bại hay không?
Có, nhưng cậu từ bỏ việc suy nghĩ về việc đó.
“Nghĩ đi! Nghĩ đi!”
Xoa xoa cằm trong chốc lát, Hàn Tư Không nhìn vào ánh chiều tà và lắc đầu nhẹ.
Quá thiếu thông tin, cậu chẳng biết bất cứ vấn đề gì về đối phương cả.
Việc thiếu thông tin khiến kế hoạch không thể lập, và chỉ có thể sử dụng sức mạnh để càn thẳng vào Tôn gia mà thôi.
Nhưng thế thì quá mơ hồ, điều đó không những chẳng thể đòi lại công đạo cho Lâm gia mà còn trực tiếp ảnh hưởng tới những người khác.
“Có cách nào để thu thập thông tin về Tôn gia không?”
Thay đổi dựa định một chút, Hàn Tư Không sẽ thực hiện vài nhiệm vụ phụ để có điểm tích lũy. Và dùng điểm tích lũy để đổi lấy thông tin về Tôn gia, việc có đầy đủ thông tin sẽ cho ra một kế hoạch dễ thành công hơn tất cả.
[Thông tin: Có thể]
“Được, bắt đầu tìm kiếm điểm tích lũy nào.”
Hàn Tư Không gật đầu với chính mình và tiếp tục ăn thịt nướng trên tay, một chút cảm giác mệt mỏi trước đó đã hoàn toàn không còn.