Chương 76: Hành Trình - Trung
[Thông tin: Hỗn Độn Chân Tâm – Khai mở?]
“Không không, điên à?”
Hàn Tư Không phủi phủi tay và đặt Diệu Thần nằm yên vị trên một tấm thảm bằng cỏ tươi mà cậu vừa chuẩn bị. Mất khoảng 14 giờ đi chuyển liên tục để đến được nơi đây, thật ra về khoảng cách thì cũng chưa phải là đủ để Hàn Tư Không an tâm.
Cậu còn nhớ vương quốc Serbia đã bị thổi bay một phần tư như thế nào, nhưng cũng chẳng thể tìm một nơi đủ xa vào thời điểm này. Thời gian đã gần như đến giới hạn.
[Thời gian: 49 giờ]
“Hỗn Độn Chân Tâm à...”
Hàn Tư Không sờ tay lên ngực, cậu cố không để bản thân nghĩ nhiều, và cố để không phải căng thẳng. Nhưng có vẻ như trái tim bé nhỏ vẫn đang đập rất nhanh.
Phải tìm cách để khiến bản thân bình tĩnh lại, căng thẳng quá mức chỉ khiến mọi chuyện khó khăn hơn mà thôi.
Nghĩ nhanh và làm cũng nhanh, Hàn Tư Không hạ người và chống tay trái xuống đất.
Do cậu chỉ còn một tay nên việc hít đất trở nên có phần năng nhọc hơn, tuy rằng cũng chẳng khác biệt quá lớn gì cả.
“Một... Hai...”
Cơ thể bắt đầu chuyển động và trái tim cũng dần dần trở nên chậm rãi hơn, Hàn Tư Không bẩm lẩm trong miệng từng nhịp lên xuống của mình.
“Một trăm!”
“Phù.”
Bật người dậy và hít sâu một hơi, cảm giác cơ thể đã phần nào đó làm nóng thành công. Gương mặt Hàn Tư Không cũng nở một nụ cười vui vẻ.
[Thông tin: Hỗn Độn Chân Tâm – Khai mở?]
Cậu bỏ qua bảng thông báo hiện trước mắt mình và tiến vào tư thế ngồi thiền. Tay trái nắm chặt lại và đặt trước ngực mình.
Phịch!
Cậu đập mạnh vào giữa lòng ngực và tiềm thức ngay lập tức tiến vào không gian Tâm niệm của bản thân.
Nơi đây không có cơ thể thực nên việc di chuyển khá dễ dàng, lần này thì Hàn Tư Không đã tỉnh táo hơn và cậu cố để có thể tìm thấy nơi Hỗn Độn Chân Tâm đang tại vị.
“Chẳng thấy gì cả.”
Không gian đen tối như bầu trời thiếu đi những vì sao, một thanh âm dù là nhỏ nhất cũng chẳng hề tồn tại. Hàn Tư Không cứ thế lơ lửng giữa một vùng đen bất tận.
Cậu có chút căng thẳng, tinh thần tuy vẫn giữ được sự tỉnh táo vốn có nhưng hiện tại cũng đã phần nào đó xuất hiện dao động nhẹ.
“Hỗn Độn... Hỗn Độn là gì?”
Hàn Tư Không dừng lại và cảm nhận thâm tâm của mình, cậu mở rộng tâm thức và dùng toàn bộ sức lực tinh thần hiện có để cảm nhận được chính bản thân mình.
Nếu không nhanh tìm thấy Hỗn Độn Chân Tâm thì Diệu Thần sẽ chẳng thể được cứu, và có lẽ cậu còn chẳng thể trở về hiện thực được nữa.
Tầm nhìn gần như hoàn toàn trở về con số không, Hàn Tư Không lần nữa mở rộng tâm thức bản thân.
Màn đêm vẫn còn đó, nhưng dần dần lại xuất hiện một thứ gì đó rất hư ảo.
Một hình dáng.
Một bóng người.
Đang quay lưng lại với cậu, Hàn Tư Không chỉ có thể nhìn thấy dáng người mờ nhạt.
Không rõ ràng là nam hay nữ, nhưng thân ảnh đó lại thiếu đi một cánh tay.
Cánh tay phải!
Hắn ta giống mình, hay đây chính là mình?
Hàn Tư Không cố giữ bản thân tỉnh táo, cậu dùng toàn bộ nhận thức của bản thân vào thời điểm hiện tại để quan sát thật kỹ bóng hình kia.
“Vẫn chưa được.”
Trong đầu phát ra một chất giọng khá trầm, có lẽ là của một người nam giới nào đó.
Nhưng Hàn Tư Không bỗng nhiên giật mình và cảnh vật trước mắt lại trở về thế giới thực tại. Diệu Thần đang nằm đó với gương mặt xanh xao và đang không ngừng rỉ máu từ hốc tai và mắt.
Không ổn!
Nhanh chóng bật dậy và chạy đến để kiểm tra, Hàn Tư Không cố dùng sức để điều tiết năng lượng hội tụ tại lòng bàn tay của mình. Cậu thật ra vẫn chưa có khả năng sáng tạo tiên thuật, nhưng tình cảnh hiện tại chẳng cho phép cho việc chờ đợi.
Tiên pháp lại càng là không thể, Kim Trảo là tiên pháp dạng công kích, hiện tại cậu lại cần thứ gì đó có thể làm dịu đi tình trạng trào ngược năng lượng của Diệu Thần.
Chữa trị!
Không! Cậu cần một thứ gì đó đủ sức áp chế năng lượng bạo thể.
Thôn phệ!
Hàn Tư Không siết mạnh tay trái, cậu lay động Tâm niệm của mình thêm một lần nữa và ngay lập tức một chấn động xuất hiện ngay giữa hư không.
Không khí lắng đọng và càng ngày càng trở nên cô đặc lại, một quả cầu màu đen với xuất phát điểm là lòng bàn tay của Hàn Tư Không đang lớn dần theo cấp số nhân.
“Hỗn Độn... Chân Tâm?”
Một thứ trông như hắc tinh đang nằm yên ắng trên bàn tay cậu, Hàn Tư Không cố giữ bình tĩnh và dùng cảm nhận bản thân để có thể kiểm soát nó.
“Hấp thu, thôn phệ,... Làm gì đó đi!”
Hắc tinh vẫn im ắng nằm đó, tâm trạng Hàn Tư Không thì lại càng ngày càng trở nên căng thẳng hơn. Cậu liên tục nhìn vào Diệu Thần, cảm giác như tình trạng của em ấy đang trở nên tồi tệ hơn trông thấy.
Phải làm thế nào thì mới có thể hấp thu năng lượng, nếu không biết cách loại trừ thì có khả năng rất cao Hỗn Độn Chân Tâm sẽ cho cả khu vực xung quanh cùng Diệu Thần biến mất ngay lập tức.
Từng dòng năng lượng như thể bị hấp dẫn bởi hắc tinh nhỏ bé, chúng không ngừng xâm nhập và cuộn trào về phía tay Hàn Tư Không.
Cậu đã cảm nhận được phần nào đó cách để sử dụng, nhưng nó thật sự quá khó. Và độ chính xác khi phải tách riêng giữa năng lượng tự nhiên và năng lượng đang dư thừa trong cơ thể Diệu Thần là một việc yêu cầu sự tỉnh táo cực cao.
Nó giống như việc tách riêng hai dòng nước khác màu ra khỏi nhau vậy, chẳng có bất cứ gì khác biệt ngoại trừ một chút vẻ ngoài của chúng. Hàn Tư Không cứ thế sử dụng hắc tinh để thôn phệ trong một khoảng thời gian khá dài.
Bầu trời đã dần tối, hắc tinh vẫn đang hút đi từng đợt năng lượng rất nhỏ. Hàn Tư Không có chút hô hấp khó khăn, nhưng cậu vẫn đang giữ được sự tỉnh táo cùng độ tập trung đến đáng kinh ngạc, bởi vì hơn ai hết, cậu biết rõ việc này quan trọng đến thế nào.
Ánh sáng cứ thế dần tắt, Hàn Tư Không vẫn chẳng mảy may quan tâm tới bên ngoài, đôi mắt đen nhánh của cậu đang đặt hết vào hắc tinh.
Hỗn Độn!
“Gần được một nửa rồi.”
Hàn Tư Không cắn chặt môi mình, cậu cần phải làm thế để giữ bản thân tỉnh táo. Cơn buồn ngủ cùng sự căng cứng cơ thể đang h·ành h·ạ cậu không ngừng.
Nếu cậu không nhầm thì chắc hẳn đã qua vài ngày kể từ lúc bắt đầu, đôi mắt Hàn Tư Không đang hiện rõ từng mạch máu và đôi tai cũng chẳng còn có thể nghe bất cứ thứ gì bên ngoài nữa cả.
Thậm chí đến cả nói chuyện vào thời điểm này cũng gần như không thể, Hàn Tư Không đã phải cắn môi và cắn lưỡi đến chảy máu để giữ bản thân không mất đi sự tỉnh táo cần có. Cậu cảm nhận được cổ họng mình như thể đang bị nung nóng, một sự đau rát khiến toàn thân như c·hết lặng.
Cứ như thế, cơn t·ra t·ấn lại kéo dài thêm một ngày nữa.
“Sắp xong rồi.”
Thâm tâm vẫn chưa thể buông bỏ được sự căng thẳng như cũ, Hàn Tư Không bỏ qua cảm giác đau cứng toàn thân để tập trung vào hắc tinh trên tay. Cậu phải loại bỏ từng sai lầm ngay cả khi chúng chưa kịp xuất hiện.
Sự thiếu nước và thiếu ngủ đang khiến cơ thể cậu kiệt quệ, tinh thần tập trung trong khoảng thời gian khá dài cũng khiến các dây thần kinh của cậu luôn trong tình trạng căng cứng.
Như thể chỉ cần một sự tác động nhỏ như cánh bướm cũng sẽ khiến Hàn Tư Không gục ngã.
Ấy thế mà cậu vẫn đứng vững, vẫn đang không ngừng hấp thụ năng lượng từ cơ thể Diệu Thần.
“Sắp rồi.”
Gần như toàn bộ nguồn năng lượng đã hoàn toàn được hấp thụ, đôi chân Hàn Tư Không đang không ngừng run rẩy tột độ.
Cơ thể đã đến giới hạn, sự đổ vỡ sẽ rất nhanh diễn ra mà thôi.
Do việc đang phải sử dụng hắc tinh tạo từ Hỗn Độn Chân Tâm nên Hàn Tư Không chẳng thể thôi động tu vi Trí nhân cảnh đỉnh phong của mình. Trong mấy ngày này, cậu đã chiến đấu như một con người bình thường mà không sử dụng bất cứ năng lượng trợ giúp nào cả.
Hiện tại đã đến rất gần.
Chỉ cần một chút nữa sẽ thành công cứu được Diệu Thần.
“Không!”
Sự dao động xảy ra, hắc tinh trên tay Hàn Tư Không khẽ di chuyển một nhịp và ngay lập tức tan biến.
Sao có thể?
Hắc tinh được tạo ra từ Hỗn Độn Chân Tâm đã biến mất nhanh đến mức Hàn Tư Không còn chẳng thể nhận thấy, cậu cứ đứng đấy nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.
“Chỉ còn một chút nữa, chỉ một chút nữa!”
Hàm răng cắn chặt vào nhau, giờ đây cơ thể đã chẳng còn thuộc về cậu. Một cảm giác vô lực khiến hai chân khuỵu xuống và Hàn Tư Không phải dùng toàn bộ lực để chống một tay xuống đất.
Không được ngã, phải lần nữa tạo ra hắc tinh khác.
Sắp xong rồi.
Sắp...
Cậu hướng mắt về phía Diệu Thần, một đôi mắt màu xanh biếc đang nhìn cậu.
Hai đôi mắt nhìn nhau, cảm giác đau đớn khiến Hàn Tư Không cau mày.
Diệu Thần đã tỉnh lại, chỉ cần lần nữa sử dụng Hỗn Độn Chân Tâm thì chuyện này sẽ được giải quyết.
“Cảm ơn anh.”
Chất giọng thều thào như thể bị nghẹn, Diệu Thần cười nhẹ nhàng với cậu.
Đôi mắt kia như thể đang rất hạnh phúc, nhưng sắc mặt lại chỉ còn một màu trắng bệch.
Cơ thể Diệu Thần đã đến giới hạn, sắp hết thời gian rồi ư?
[Thời gian: -91 giờ]
“Tại sao?”
Hắc tinh, phải tạo hắc tinh.
“Em cảm thấy thoải mái lắm, anh không cần cố gắng nữa đâu.”
Diệu Thần hiện tại chỉ có thể thều thào trong mệt mỏi, nhưng đôi mắt của em lại đang ngập tràn sự vui vẻ cùng hạnh phúc.
Một cảm giác kỳ lạ chảy dài khiến Hàn Tư Không cảm giác ngứa ngáy, thời gian đã hết từ lâu rồi ư?
Nhưng Diệu Thần vẫn còn đây mà, không lẽ là cậu đã suy đoán sai?
Căn bản Diệu Thần không hề liên quan đến nhiệm vụ phụ kia, nếu chuyện đó là thật thì việc chữa trị cho Diệu Thần có thể là phương án cực kỳ sai lầm.
Việc quyết định dùng Hỗn Độn Chân Tâm là do hệ thống đã gợi ý. Không lẽ nó đã lừa cậu?
Việc này là không cần thiết, có lẽ đã xảy ra tình huống nằm ngoài khả năng tính toán của cả Hàn Tư Không lẫn hệ thống.
Do cậu hiện tại chẳng đủ sức để nói chuyện nên chỉ có thể dùng ánh mắt để giao tiếp với Diệu Thần, đáp trả Hàn Tư Không là một đôi mắt sáng ngời chứa đầy khát vọng sống.
“Cảm ơn anh, lần nữa... Vì đã cho em cảm nhận được sự thoải mái này.”
Diệu Thần cười tươi, gương mặt của em tái xanh và đôi môi cũng chuyển thành một màu trắng dã. Đôi mắt từ từ nhắm chặt lại và máu lần nữa chảy ra từ hốc mắt và tai.
Hàn Tư Không chẳng thể làm gì nữa cả, cậu còn không đủ sức giữ bản thân tỉnh táo.
Rầm!
Đổ sụp trước sự mệt mỏi cùng đau đớn, Hàn Tư Không mất đi ý thức.