Sau khi xe ngựa ra đến cổng thành, vượt qua trạm kiểm soát, chúng ta từ từ tiến về hướng Tây Nam. Trấn Minh Tranh nằm trong địa phận Nam Hạ, để đến đó phải vượt qua đồi cỏ lau về phía rừng trúc. Trấn Minh Tranh nằm đằng sau cánh rừng đó. Ít nhất phải mất 2 ngày đường mới đến nơi. Trên đường đi cũng chỉ có duy nhất một trạm nghỉ chân bên trong rừng trúc. Đó là một khách điếm nhỏ, trông có phần vắng vẻ, cũ kĩ.
Khi xe ngựa dừng chân ở khách điếm, ta để kiệu phu tìm chỗ nghỉ ngơi, bản thân cùng tiểu Trúc tiến vào bên trong khách điếm. Nơi đây có vẻ điêu tàn, ngay cả một tấm biển hiệu đàng hoàng cũng không có. Ta nhìn vào góc phải của khách điếm, ở nơi hơi khuất tầm nhìn một chút tìm được tên khách điếm "Kỷ Hồng Lâu"
Cái tên nghe ra cũng rất văn nhã, trái ngược hoàn toàn với những gì trước mắt ta. Lão bản nhìn thấy bọn ta, ánh mắt sáng lên, ánh lên vẻ hơi gian xảo. Chúng ta gọi một gian phòng và vài món có thể ăn được.
Căn phòng nom khá bụi bẩn và có mùi ẩm mốc, ta ra hiệu cho tiểu Trúc tìm người dọn lại căn phòng, tắm rửa rồi dùng bữa qua loa cho đỡ đói. Nói thật mấy món ở đây còn khó ăn hơn lương khô ta mang theo, cơm thoang thoảng mùi mốc, đậu hũ chiên mềm ẻo, rau xào không tươi chút nào, còn món gà nướng khô khốc, lại cứng như củi. Thế mà ta lại ăn hết tất cả, thật ra chủ yếu là vì ta không có thói quen bỏ mứa.
Tối hôm đó, ta nằm trên giường đang tính toán lại lộ phí xem còn bao nhiêu thì chợt cơn buồn ngủ kì lạ kéo đến. Ta chưa kịp phản ứng thì bản thân đã bất tỉnh nhân sự.
Sáng hôm sau tiểu Trúc lay ta tỉnh, vẻ mặt hốt hoảng nôn nóng như sắp khóc đến nơi nói cho ta biết hôm qua bọn ta bị người ta tính kế, lấy hết ngân phiếu và những thứ quý giá, chỉ để lại y phục và lương khô.
Ta vừa hốt hoảng lại cực kỳ tức giận. Khách điếm vốn chẳng có khách quan nào khác ngoài ta, không phải lão bản gian xảo đó thì còn ai. Tiểu nhị một mình làm sao dám trộm đồ của khách. Ta biết bản thân không có chứng cứ cũng chẳng thể làm gì người ta, thế nhưng trong lòng vẫn cực kỳ tức giận. May mà ta đã đề phòng trước không để hết ngân lượng trong túi, trộm giấu dưới gối một ít ngân phiếu, lộ phí đủ đi đến trấn Minh Tranh, nhưng không đủ để ở lại đó vài ngày.
Ta cố gắng kiềm chế lại lòng mình, thu dọn hành lý đi xuống tìm lão bản tín sổ. Xuống lầu nhìn qua một lượt, trông thấy rất nhiều nam nhân mặt mũi bặm trợn nhìn chằm chằm bọn ta với ánh mắt bất thiện. Ta cảm giác chỉ cần bản thân nói bất kỳ câu nào về chuyện đêm qua đều sẽ có kết cục không tốt. Lia mắt nhìn tới sau quầy thấy lão bản nhìn ta cười đắc ý, còn không thèm che giấu chút nào.
Tiểu Trúc bên cạnh run rẩy nép sát bên người ta, giọng nói chỉ để hai chúng ta nghe thấy "Tiểu thư, nô tỳ nghĩ chúng ta không nên làm to chuyện với họ làm gì, họ nhiều người như vậy chúng ta tốt nhất nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, ai biết được đám người này còn có mưu đồ gì khác hay không".
Ta thầm nghĩ may mà trước khi đi ta đã kịp thay đổi y phục thành nam nhân, dù ta cũng không xinh đẹp gì cho lắm nhưng thân nữ nhi một mình đi đường cũng có nhiều kiêng kị. Ta im lặng gật đầu ra dấu với tiểu Trúc rồi nhanh chân ra khỏi khách điếm dơ bẩn này. Đường đến chỗ kiệu phu tuy ngắn nhưng với chúng ta lại như cả kiếp người, đi đường chỉ dám nhìn xuống đất không dám nhìn lại phía sau tí nào. Ta ra dấu kiệu phu nhanh chóng lên đường, không có thì giờ giải thích gì thêm.
Chúng ta đi gần một ngày đường, lúc đói thì ăn lương khô, mệt cũng không dám nghỉ chân lại chỗ nào quá lâu, trong lòng lo sợ đám người kia phát hiện ra chuyện gì đuổi theo phía sau. Lòng lo lắng bất an nghĩ đến mấy ngày sau mình phải làm thế nào đây. Ngân lượng không còn, lương khô cũng sắp hết, cả kiệu phu và ngựa cũng cần ăn, ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết làm sao.
Cuối cùng đến trấn Minh Tranh cũng đã là xế chiều, bèn tìm chỗ nghỉ tạm. Đi cả ngày đường người ngựa đều mệt mỏi rã rời. Ta hỏi người dân xung quanh mới biết quán trọ Hàn Sơ nổi danh nhất vùng này nằm ở con phố trước mặt, sau khi hỏi giá cũng không quá mắc như ở kinh thành, liền nhanh chóng đến đó. May mắn còn một phòng trống, ta và tiểu Trúc sẽ ở cùng nhau, còn xa phu thì không cần lo lắng. Sau vụ việc ở Kỷ Hồng Lâu ta cũng không dám lơ là cảnh giác, ở cùng tiểu Trúc sẽ thấy an tâm hơn.
Ngay khi chúng ta vừa định lên lầu nhận phòng, liền nhìn thấy hai nam tử bước vào, người đi trước một thân áo gấm màu lam, thân cao chừng 9 thước, khí chất thanh lãnh, như gần như xa. Chỉ cần nhìn từ xa đã biết không phải người bình thường. Người đi sau y phục màu xám tro, thân người cao gầy, dáng đi nhanh nhẹn nhưng lại không toát ra khí chất đặc biệt như người đi trước, ắt hẳn là thư đồng.
Vì người nọ đi ngược sáng nên từ xa ta không thể nhìn thấy khuôn mặt. Ta nhìn nam tử áo đen xoay người đi về phía mình, khi cuối cùng người họ bước đến gần, ta mới bất chợt nhận ra là huynh ấy _ Minh Tử Kỳ. Y đứng đối diện ta, ánh nhìn dịu dàng, dò xét. Ta ngại ngùng ngẩng lên lại cúi xuống không dám nhìn thẳng.