Tâm Ở Hi Viên

Chương 15: Lên đường về lại kinh thành




Ta ở lại Nam Hạ chừng nửa tháng, đi thăm thú khắp nơi cùng tiểu Trúc, học được hơn năm phần công lực của sư phụ. Ngày nào ta cũng ra ngoài thành, đến chỗ sư phụ học đến chạng vạng tối, lại đi dạo một vòng tiểu trấn hơn một canh giờ. Đến khi bọn ta trở về quán trọ thì trời đã tối lắm rồi. Ta cứ nghĩ người tối muộn mới trở về chỉ có mình ta, lại không nghĩ đến có người còn muộn hơn ta nửa canh giờ mới trở về, phu quân tương lai của ta _ Minh Tử Kỳ.

Hai bọn ta nửa tháng trời ở Nam Hạ chạm mặt nhau không quá 5 lần. Dù huynh ấy bộn bề công việc, vẫn dặn dò hạ nhân nếu ta có ở khách điếm thì đúng giờ cứ đem thức ăn lên cho ta, huynh ấy là sợ ta không ăn đúng bữa.

Hôm ta rời đi, trời âm u như sắp đổ mưa, gió Đông thổi đến cả người ta run cầm cập. Lúc đi chỉ có ta, tiểu Trúc và phu xe, lúc về lại có thư đồng của huynh ấy và thêm vài hộ vệ được cử đi theo hộ tống ta, huynh ấy vẫn còn việc ở Nam Hạ nên chưa thể trở về cùng bọn ta.

Lần này trở về tất nhiên sẽ không lại đi theo đường cũ. Người của huynh ấy đã đi đi về về giữa Nam Hạ và kinh thành mấy tháng nay, tất nhiên biết rõ đường đi hơn ta. Chúng ta là đi băng qua một con đường khác vòng qua núi. Tuy có hơi xa một chút nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.

Cả một ngày trời đi đường, ta rảnh rỗi cũng chẳng có chuyện gì làm, thỉnh thoảng mở rèm che nhìn ngắm non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình của Nam Hạ mà trước đó ta chưa có cơ hội nhìn thấy. Đến khi sập tối thì trời bắt đầu nổi cơn giông, mưa rơi rả rích một lúc thì có dấu hiệu to lên bất thường. Đoàn người ngựa bị dính mưa gấp rút tìm nơi trú ẩn.

Tuy ta thích mưa, nhưng mưa cứ rơi kiểu này người mệt nhất không phải ta mà là những người đi theo hộ tống ta. Ta đưa mắt vội vã nhìn quanh tìm một chỗ nghỉ tạm, chợt nhìn thấy một cô nương xấp xỉ tuổi ta đội mưa đi đến. Lúc đến gần xe ngựa của ta thì giơ tay chỉ chỉ về một nơi nào đó trong góc khuất của cánh rừng, lại nhìn về phía ta, ra hiệu bọn ta đi theo cô ấy.



Chúng ta đi theo cô ấy một lúc thì từ xa nhìn thấy ánh đèn lập lờ từ ngôi nhà nhỏ. Cô nương này không nói, chỉ chỉ ta về phía một đại thúc trung niên đang từ trong nhà bước ra ngoài, tay cầm theo ô chạy vội đến che chắn cho cô ấy. Đại thúc cười cười nhìn ta, lại nhìn cô nương ấy trách mắng: “Trời mưa to như vậy, con không ngồi yên trong nhà lại chạy loạn đi đâu đó. Có việc gì ta đi làm còn không được sao”.

Ta định lên tiếng giải thích một chút, lại nghe đại thúc nói: “Thôi được rồi vào nhà ngồi một chút rồi nói, trời mưa lớn như vậy còn chỗ nào để đi hay sao”. Nói đoạn cô nương ấy kéo ta và tiểu Trúc vào nhà. Những người khác thì ngồi ngay mái hiên trước nhà để trú tạm, dù sao nhà người ta cũng nhỏ như vậy, sao có thể chứa hết cả đoàn người được, huống hồ nhà người ta còn có một tiểu cô nương chưa xuất giá.



Màn đêm dần buông xuống, trận mưa ban nãy cũng đã tạnh hẳn, những giọt mưa còn vương lại trên mái nhà rơi xuống tí tách. Không gian ngoại trừ tiếng mưa, bắt đầu có thêm cả tiếng dế kêu. Bên dưới là mặt đất ẩm ướt, bên trên là bầu trời đêm đầy sao. Ta chợt có nhã hứng ra ngoài đốt lửa nướng thịt, lại quên mất mặt đất ẩm ướt thế này căn bản là không thể nổi lửa, huống chi là nướng thịt.

Tuy không thể nướng thịt ngoài trời, nhưng vẫn có thể mượn bếp của đại thúc một lúc. Thịt ta mang theo dự trữ vẫn còn_chính là thịt ướp mà sư phụ cho ta trước khi rời đi, bọn ta nướng thịt, chốc nữa xong còn có thể chia lại cho hai cha con họ một ít.

Thư đồng của Minh Tử Kỳ phụ quét dọn lại sân trước, còn hai hộ vệ đi theo thì cùng đại thúc ra sau nhà mổ thịt. Đại thúc nói lâu lắm nhà mới có khách nên muốn chiêu đãi bọn ta một bữa. Vừa lúc sáng nay thúc ấy đi săn được một con lợn rừng hơn trăm ký. Tiểu Trúc theo ta phụ việc nhóm lửa, tiểu cô nương tò mò cũng đi theo vào bếp, đứng nhìn bọn ta nướng thịt.