Sau khi bức họa được mở ra, ánh mắt ta nhìn chăm chú vào người trên bức họa. Ta vô cùng kinh ngạc nhận ra người này chẳng phải là thế tử Minh gia _ Minh Tử Kỳ hay sao.
Trong đầu ta lúc này tồn tại hàng ngàn câu hỏi vì sao, thế nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời.
Vì sao lại là chàng? Vì sao chàng lại muốn thành thân với ta? Vì sao ta chưa từng nghe chàng nhắc qua một lời nào trước đó? Chẳng phải chúng ta chỉ vừa gặp mặt được đúng một lần hay sao. Ta không nghĩ một người suy nghĩ chín chắn, trước sau như chàng lại hành động thiếu suy nghĩ. Vậy thì lí do là gì?
Thật ra ta vừa mừng vừa lo. Ta mừng vì đó là chàng mà không phải một nam tử xa lạ nào khác. Tuy chỉ mới gặp chàng đúng một lần, nhưng ta cảm thấy con người này rất tốt. Ta đoán với gia thế hiển hách như chàng, thế nào cũng có cả tá cô nương xếp hàng dài cầu thân. Làm sao lại đến lượt ta.
Trong vẻ mặt ta chốc lại cười, chốc lại nhăn tít lại có vẻ khá ngu ngốc. Mẫu thân cùng tỷ muội nhìn ta nghĩ ta bị rối loạn đầu óc rồi cũng nên. Thế nên người từ nãy giờ giữ im lặng _ tỷ tỷ ta, lo ta nghĩ không thông, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Muội muội, muội nghĩ thế nào về Minh công tử này. Ta biết muội còn rất ham chơi, không thích bị gò bó. Nhưng dù sao chúng ta phận làm con, cũng không thể để phụ thân, mẫu thân bị người ta bàn ra tán vào. Đã đến lúc muội nên làm tròn đạo hiếu của mình.
Lại nói đến, theo tỷ thấy thì vị công tử này hoàn toàn không phải một người xấu. Rất nhiều cô nương đều muốn như muội mà không được. Căn bản ta cũng không hiểu người ta làm thế nào biết được muội mà lại chỉ đích danh Hoa Nhị cô nương.
Nếu muội có điều chi lo lắng có thể nói lại để ta tìm bà mai hỏi rõ ràng... Muội thấy thế nào."
Tỷ tỷ ta đúng là, không hổ danh tài nữ, miệng lưỡi vô cùng trơn tru. Chiêu vừa đánh vừa xoa này phải nói là khiến ta không nghĩ được cách nào để trốn thoát. Nhưng cơ bản là ta nào có ý định trốn.
Mặc dù ta không muốn sớm xuất giá, nhưng cũng không thể để phụ mẫu bị người khác bàn tán sau lưng. Chưa nói đến nếu ta phải gả cho huynh ấy, lòng ta cũng không tồn tại sự bất đắc dĩ nào. Vướng mắc duy nhất là tại sao huynh ấy lại muốn thành thân với ta.
Tuy nói thành thân, nhưng cũng không phải ngay lập tức thành thân. Ta nghe mẫu thân nói, huynh ấy muốn chúng ta định thân trước rồi từ từ tìm hiểu, mùa xuân năm sau thành thân cũng không muộn.
...
Mãi đến khi ăn xong tráng miệng buổi tối với mấy cái bánh kếp ngọt. Ta cũng không thể nào bình thường được. Ta thừa nhận bản thân là một cô nương rất thích mơ mộng. Nhưng trong giấc mơ của ta chưa bao giờ có tình huống như thế này.
Ta đã nhờ bà mối chuyển lời nhắn của ta tới huynh ấy, vì sao lại muốn thành thân với ta. Hi vọng huynh ấy có thể gỡ bỏ gút mắt này trong lòng ta. Nhưng dù nó có được tháo gỡ hay không thì cha nương đã quyết chấp nhận mối hôn sự này. Lần này thì ta không tìn được lí do gì để thoái thác nữa.
Trước mắt bỏ qua chyện đó, chuyện có thành hay không ta không điều khiển được. Ta cũng không cần ngay lập tức thành thân. Ta còn cả một mùa hè, một mùa thu, lại thêm một mùa đông để đến ngày trở thành tân nương tử thực sự. Ta có chuyện quan trọng hơn để bận tâm, chính là giúp cho Hi Viên giành được vụ làm ăn với Minh gia.
Tuy nói, người ta sẽ kết thân là con trai độc nhất của Minh gia, nhưng kết thân là chuyện của ta và huynh ấy, còn làm ăn là chuyện của rất nhiều bên. Thế nên ta chưa từng có ý nghĩ không thành thật nào trong chuyện này. Ta biết rõ, huynh ấy sẽ không công bố chuyện này ra trước khi cuộc thi lần này kết thúc, để đảm bảo tính minh bạch của cuộc thi.
Nói mới nhớ cha ta đến giờ vẫn chưa thấy đâu, ta đoán kết quả đã sớm có, chỉ sợ là người vẫn còn ở tiệm gạo tất bật chuẩn bị phương án đối phó với vòng thi đầu tiên. Ngày mai ta phải đi dò hỏi một chút mới được.
Sau khi rõ ràng mọi chuyện, ta lại sai tiểu Trúc _ nha hoàn thân cận của ta chuẩn bị nước tắm, ta muốn tắm rửa sạch sẽ. Cả ngày nay ở ngoài suốt, thêm thời tiết nắng nóng không chiều lòng người, ta cảm thấy cả người ta bắt đầu hơi bốc mùi chua rồi.
"Nhân tiện muội cho một ít hoa nhài vào nước tắm giúp ta nhé" _ ta nói với tiểu Trúc đang chuẩn bị đi đến tịnh phòng chuẩn bị nước tắm cho ta.
"Dạ thưa tiểu thư" _ tiểu Trúc nói rồi lui xuống, gấp rút sai người chuẩn bị theo lời ta.
Ta nghĩ thời tiết mùa hè có điểm tốt, cũng có điểm không tốt. Cái không tốt nhất là nóng vô cùng, người ta còn dễ bốc mùi, huống chi là gạo nhà ta.
Ngày mai ta vẫn nên sai người đến tú phường may mấy bộ y phục mùa hè thì hơn. Thời tiết ở Thịnh An các mùa khác nhau rõ rệt, thế nên mùa hè không thể mặc y phục các mùa khác. Ban đầu là ta sợ phụ thân tốn kém, nên tính dùng lại y phục mùa xuân. Thế nên tất nhiên ta không may thêm y phục.
Dù sao sớm muộn cũng phải gặp huynh ấy, ta vẫn nên chuẩn bị thêm mấy bộ y phục mới. Làm nữ nhi mà ai chẳng muốn mình xinh đẹp hơn chứ, ta thầm nghĩ.