Tâm Sâu Tựa Biển

Tâm Sâu Tựa Biển - Chương 22





Qua ít ngày nữa, Tòng Thanh Vũ có thể xuất viện rồi. Vết thương trên người cũng tốt hơn bảy tám phần, dưới yêu cầu của cô, hai ngày trước ba mẹ cũng đã trở về nhà, dù sao cảnh sát cũng rất bận rộn. Trước kia quen bận rận rồi bây giờ nhất thời nhàn rỗi, cô thật sự có hơi nhàm chán rồi.


Chịu mùi vị phòng bệnh đủ rồi, một mình cô chậm chạp đi xuống lầu, định đến sân cỏ hóng mát một chút.

Thời tiết có chút se lạnh, người ra bên ngoài tản bộ cũng ít. Tòng Thanh Vũ vừa ngồi xuống băng ghế dài, liền có hai người nam một trái một phải ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tòng tiểu thư, cô chủ của chúng tôi muốn mời cô đi một chuyến, sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô." Người đàn ông ngồi bên tay phải mặt hướng về phía trước, mặt không thay đổi nói.

Tòng Thanh Vũ không hề bối rối, ung dung nói: "Nếu như tôi từ chối thì sao?"

"Tòng tiểu thư biết rõ mà, nếu như cô từ chối bọn tôi sẽ làm thế nào. Cân nhắc đến thân thể cô không tốt, bọn tôi không muốn sử dụng vũ lực với cô." Người đàn ông kiên định trả lời.

Tòng Thanh Vũ im lặng một hồi, từ trên ghế đứng lên trước: "Đi cửa sau."

Sau đó, ba người tựa như không có chuyện gì xảy ra cứ như thế rời đi.

Tòng Thanh Vũ mặc quần áo bệnh nhân như cũ, im lặng ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt tập trung vào《 Bá tước Cristo 》trong tay.

(*) Bá tước Cristo: là một tiểu thuyết phiêu lưu của Alexandre Dumas. Cùng với một tác phẩm khác của ông là Ba chàng lính ngự lâm, tác phẩm thường được xem là tác phẩm văn học nổi tiếng nhất của Dumas. Cuốn sách này đã được viết xong năm 1844. Giống như nhiều tiểu thuyết khác của ông, tiểu thuyết này đã được mở rộng từ cốt truyện do người giúp việc cho nhà văn Auguste Maquet cộng tác.

Lúc này, trong phòng xép bên trong phòng ngủ chính truyền đến tiếng thở gấp gáp ái muội của phụ nữ, làm một người đàn ông như Trịnh Tường cũng cảm thấy có chút lúng túng, không cần nghĩ cũng biết bên trong đang làm gì.

Trịnh Tường đứng ở bên cạnh Tòng Thanh Vũ, thấy cô không bị âm thanh hai người mập mờ trong phòng ảnh hưởng chút nào, dường như cái gì cũng không nghe thấy vậy. Tuy số lần gặp mặt Tòng Thanh Vũ không nhiều, mà Trịnh Tường cảm thấy trên người cô có một loại cảm giác khiến cho người ta cảm thấy yên ổn. Ví dụ như hiện tại, dù không khí xung quanh không thích hợp để đọc sách, cô lại có thể bình tĩnh như vậy, người như vậy làm người ta cảm thấy quấy rối cô là một dạng tội lỗi vậy.

Tòng Thanh Vũ khóe miệng nín cười, không biết trong sách có cái gì buồn cười hay là vẻ mặt囧 của Trịnh Tường làm cô thấy thú vị.

Cửa phòng ngủ bật mở, Trịnh Khuynh tùy ý choàng một cái áo khoác đi ra. Tóc đẫm mồ hôi dán trên trán, ám chỉ vừa rồi ở trên giường rất kịch liệt.

Tòng Thanh Vũ vẫn đang cúi đầu đọc sách, thủy chung không ngẩng đầu lên. Cuối cùng, Trịnh Khuynh không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ đoạt lấy cuốn sách từ trong tay cô.

"Trong lòng em, mị lực của tôi còn không bằng một quyển sách sao?" Trịnh Khuynh bĩu môi, rất bất mãn.

Lúc này Tòng Thanh Vũ mới ngẩng đầu: "Vừa mới lên giường với những cô gái khác xong, lòng như lửa đốt mà gọi tôi đến đây, cho tôi xem cô làm gì? Chẳng lẽ nhìn vẻ mặt dục tiên dục tử (*) của cô?" Cô cười như không cười nhạo báng Trịnh Khuynh.

(*) Dục tiên dục tử: Sướng chết đi sống lại.

Trịnh Khuynh nhất thời nghĩ không ra câu nào để phản bác cô.

"Tôi nói cô đó, vừa về đến liền cùng người khác ở trên giường lăn qua lăn lại lên tục, không sợ túng dục (*) quá độ mà chết trên giường sao?" Tòng Thanh Vũ nhìn thấy Trịnh Khuynh đỏ mặt, cái cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài còn có dấu hôn màu đỏ. Chắc hẳn trên lưng của cô ta nhất định còn nát hơn thế, tám phần mười đều là vết cào.



(*) Túng dục: Buông thả ham muốn.

Ánh mắt Trịnh Khuynh vẫn luôn di chuyển tới lui trên người cô, Có lẽ lần trước bị thương mất máu quá nhiều, thân thể Tòng Thanh Vũ gầy gò mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình trông rất yếu ớt, khuôn mặt lại càng lộ vẻ tái nhợt. Dưới ánh nắng mơ hồ lọt qua rèm cửa, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh của cô, làm Trịnh Khuynh nảy sinh thương tiếc, tay nhịn không được muốn chạm vào mặt cô.

Tòng Thanh Vũ nhận ra ý đồ của cô, đầu nhẹ nhàng tránh đi: "Này... Cô vừa làm cái gì sẽ không có quên rồi chứ?"

Nghe cô nói xong, Trịnh Khuynh khẽ mỉm cười: "Đúng là ghét bỏ tôi rồi." Cô còn nói, "Nếu em chờ được, tôi đi tắm trước."

"Không còn gì tốt hơn thế, nhưng mà, có thể cho tôi đổi nơi khác để đợi cô không?" Tòng Thanh Vũ không thích bầu không khí trong gian phòng này, luôn khiến cô cảm thấy quái dị.

Trịnh Khuynh nói với Trịnh Tường: "Vậy mang Tòng tiểu thư đến phòng tôi đi."

"Nghe nói vì Triệu Y Cách, mà em suýt chết." Trịnh Khuynh cảm thấy tay Tòng Thanh Vũ có cảm giác lành lạnh, cầm bộ bộ quần áo khoác trên người cô.

Trịnh Khuynh cách mình rất gần, mùi vị trên người cô ta rõ rệt chui vào trong mũi Tòng Thanh Vũ. Tuy cô gái trước mặt đang cười híp mắt với mình, nhưng Tòng Thanh Vũ biết rất rõ, lòng dạ độc ác cùng độ nguy hiểm của cô ta vượt xa tưởng tượng của cô. Cô nói: "Cô đây là quan tâm tôi hay là châm chọc tôi vậy?"

Trịnh Khuynh nói: "Đều không thể nói. Tôi chỉ muốn nhắc nhở em, em nên một cô gái có độ nguy hiểm nhỏ bé thôi."

Tòng Thanh Vũ đối với lời nói có vẻ hơi vớ vẩn của cô ta mà cười: "Nhưng cô không có ở trong phạm vi cân nhắc của tôi." Độ nguy hiểm của cô ta cách xa Triệu Y Cách.

Trịnh Khuynh lôi kéo tay cô, không tiếp tục chủ đề: "Nhìn một cái, tuy rằng cắt chỉ rồi, trong lòng bàn tay vẫn để lại sẹo. Cho tôi xem vết thương ở bụng em đi."

Nói qua, cô lập tức xốc quần áo Tòng Thanh Vũ lên, tay nhẹ nhàng xoa lên vết thương. Cuối cùng, da thịt bóng loáng hơi lộ ra làm Trịnh Khuynh gần như nhịn không được muốn hôn.

Tòng Thanh Vũ cảm thấy bụng truyền đến cảm giác nóng ướt, thân thể cô khẽ xê dịch, ý đồ tránh bị Trịnh Khuynh xâm phạm, Trịnh Khuynh trong nhà lẫn vào hắc đạo, thân thủ không muốn nói là quá tốt, cô lập tức đem Tòng Thanh Vũ hoàn toàn trấn áp dưới thân.

Tòng Thanh Vũ bị cô ép tới thở không nổi, vết thương trên bụng còn có chút đau đớn mơ hồ, Trịnh Khuynh tóc dài rủ xuống mặt mình ngứa làm cho cả người cô cũng không dễ chịu.

"Thanh Vũ, em có biết rằng dáng vẻ yếu ớt bây giờ của em làm tôi có bao nhiêu muốn em hay không?"

Tòng Thanh Vũ nhắm nửa con mắt: "Đừng có chạm vào tôi!" Cô cứng rắn cự tuyệt.

Trịnh Khuynh tự nhận mình không phải người chung tình, nhưng hai năm trước gặp Tòng Thanh Vũ vẫn luôn nhớ mãi không quên, chính là thần kỳ như vậy. Tòng Thanh Vũ đối với thái độ này rất rõ ràng, vẫn luôn trực tiếp cự tuyệt cô. Nếu trước kia, Trịnh Khuynh đã sớm hạ thủ, nhưng là đối Tòng Thanh Vũ, cô không hạ thủ được.

"Tôi như vậy làm em không động tâm sao?" Trịnh Khuynh cảm giác mình một điểm cũng không thua kém Triệu Y Cách, ngoại trừ cô có chút lạm tình.

Tòng Thanh Vũ lắc đầu.

"Là vì thân phận của tôi hay là bởi vì tôi từng có quan hệ với quá nhiều phụ? Nếu như là người sau, tôi có thể..."


Tòng Thanh Vũ ngắt lời cô: "Trịnh Khuynh, tôi có thể rõ ràng nói cho cô biết tôi đối với cô cùng Triệu Y Cách khác biệt."

"Nói." Trịnh Khuynh từ trên người cô đứng lên, tóc dài che khuất mặt cô.

"Tôi tình nguyện làm tình nhân bí mật của Triệu Y Cách, cũng không muốn làm người duy nhất của cô."

Trịnh Khuynh nghe xong cười rộ lên: "Quả nhiên em đủ tàn nhẫn." Cô nhìn Tòng Thanh Vũ, "Em biết nếu tôi muốn có được em, có thể dùng rất nhiều cách. Ví dụ như cho em thử chút ma túy, cho em nghiện, đến lúc đó em sẽ giống một con chó vĩnh viễn không rời khỏi tôi." Ở trong tổ chức, cô có rất nhiều thuốc phiện.

Tòng Thanh Vũ nói: "Cô có quyền làm như vậy, tôi cũng có quyền giữ suy nghĩ của mình." Lòng mình chỉ có mình mới có thể giữ vững.

Trịnh Khuynh lập tức cảm thấy vô cùng thất bại: "Yên tâm, tôi sẽ không làm như thế. Có điều một ngày nào đó, em sẽ đến cầu xin tôi." Cô rất tự tin.

"Cô muốn làm gì?" Tòng Thanh Vũ biết rõ Trịnh Khuynh không phải đèn đã cạn dầu.

"Suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không giở trò sau lưng, tôi chỉ biết an phận chờ đợi thôi." Cô cười khẽ, cô cũng không tin Tòng Thanh Vũ sau khi biết, với tính cách của cô sẽ không hành động.

Tòng Thanh Vũ nghiêm túc cẩn thận nhìn cô, muốn tìm chút manh mối trên mặt cô ta, chẳng qua Trịnh Khuynh che giấu quá tốt, Tòng Thanh Vũ căn bản không cách nào tìm được.

"Tôi đưa em về." Trịnh Khuynh nói, "Tạm thời em sẽ không đầu hàng vào trong ngực tôi rồi, làm người ta thất vọng."

Ban đầu Tòng Thanh Vũ vốn muốn cự tuyệt, nhưng mà nghĩ đến tâm tình Trịnh Khuynh đã không tốt rồi, lại làm cô mất hứng, mình cũng sẽ không tốt. Không quan tâm, đưa về thì đưa về, cô cũng không có tổn thất gì.

Tòng Thanh Vũ tuyệt đối thật không nghĩ đến, một lần đưa này làm Triệu Y Cách giận đến cực điểm.

Triệu Y Cách cố ý một mình đến thăm Tòng Thanh Vũ, đến rồi phòng bệnh không thấy Tòng Thanh Vũ đâu, lại trùng hợp chạm mặt hai người Hồ Oánh và Kha Cảnh.

Hồ Oánh đối với người phụ nữ lạnh như băng trong truyền thuyết này vừa gặp không có miếng thiện cảm nào.

"Người đâu rồi?" Đại tiểu thư hỏi được trực tiếp, giọng nói cũng không có thiện ý.

"Bọn tôi cũng vừa đến, nhưng nơi này không có ai." Hồ Oánh không nói tiếp, Kha Cảnh mới miễn cưỡng trả lời.

Triệu Y Cách lấy điện thoại di động ra gọi cho Tòng Thanh Vũ, nhưng tiếng chuông lại vang lên trong phòng. Triệu Y Cách cầm lấy điện thoại vang lên không ngừng, căm hận ném xuống giường, sau đó vô cùng khó chịu giẫm giày cao gót "Đăng đăng đăng" đi ra ngoài tìm người.

Hồ Oánh cảm thấy Triệu Y Cách quả này nhiên không dễ tiếp cận, bên người lộ ra hơi thở cách xa người ngàn dặm làm người ta cảm thấy run sợ, thật không biết Thanh Vũ bình thường sống chung với cô ta như thế nào.

Kha Cảnh sâu xa đánh giá Triệu Y Cách, cô lại cảm thấy một hương vị không bình thường.

Thẳng đến khi Triệu Y Cách hỏi hướng đi của Tòng Thanh Vũ, nàng mới cảm thấy không đúng. Nàng tìm khắp bệnh viện, không nhìn thấy bóng dáng cô đâu cả.


Sau khi đi thăm dò camera giám sát, nàng phát hiện Tòng Thanh Vũ có chút kỳ quái đi đến cửa sau bệnh viện, sau lưng còn có hai người đàn ông lạ mặt đi theo. Triệu Y Cách tỉ mỉ phát hiện, trên quần áo của hai người đàn ông kia có dấu hiệu của Trịnh gia. Lập tức, nàng bắt đầu hoảng hốt. Người nào không biết Trịnh gia ở trong hắc đạo hô mưa gọi gió, hiện tại Tòng Thanh Vũ bị người Trịnh gia mang đi, nàng sao có thể không nóng lòng?

Ai ngờ, trong lúc mình vì cô sứt đầu mẻ trán, nàng lại trông thấy Tòng Thanh Vũ đang từ trong xe Trịnh Khuynh bước xuống, Trịnh Khuynh cùng cô cử chỉ thân mật, thậm chí trên người Tòng Thanh Vũ khoác quần áo của Trịnh Khuynh.

Cơn giận liền vọt lên, lý trí của Triệu Y Cách sớm đã bị dáng vẻ tươi cười của Trịnh Khuynh đá văng không còn một mảnh, nàng tiến về phía trước, giọng nói không tốt chất vấn Tòng Thanh Vũ: "Cô đi đâu?! Đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ cô ra ngoài không biết nói người khác một tiếng sao?

Trịnh Khuynh một bộ xem kịch vui, thì ra Triệu Y Cách khí độ cũng không lớn, chỉ như thế đã không chịu nổi.

Tòng Thanh Vũ vốn nhìn thấy Triệu Y Cách là rất vui vẻ, nhưng là Đại tiểu thư vừa nhìn thấy cô đã chửi mắng một trận, tâm tình dù tốt cũng đều biến mất. Tuy rằng bác sĩ Tòng không đến mức tức giận, nhưng mà tâm tình lập tức hạ thấp.

"Tôi nào biết Triệu tổng sẽ tới đâu, không phải nói công ty của chị có việc sao?"

Triệu Y Cách lồng ngực phập phồng vô cùng, dường như đang chịu đựng vậy.

Trịnh Khuynh nói: "Vậy tôi đi trước, lần sau ——" cô cố ý nhìn Triệu Y Cách một cái, "Chúng ta gặp lại." Câu nói cuối cùng kia mập mờ, càng làm gia tăng nghi ngờ cùng ghen ghét của Đại tiểu thư.

Triệu Y Cách dời mắt, nàng một khắc cũng không muốn nhìn thấy Trịnh Khuynh.

"Cô có quan hệ gì với cô ta?!" Trịnh Khuynh vừa đi, sắc mặt nàng âm trầm hỏi Tòng Thanh Vũ.

"Quen biết mà thôi. Lúc trước ba cô ta trước đạn, viên đạn là tôi lấy ra. Đó là chuyện hai năm trước." Tòng Thanh Vũ rõ ràng mười mươi nói, cô đương nhiên sẽ không ngốc đem chuyện giữa cô và Trịnh Khuynh nói ra, sắc mặt Đại tiểu thư đã đủ khó coi rồi.

Cô thẳng thắn không khôi phục tâm tình của Triệu Y Cách, ngược lại rước lấy trách cứ của nàng: "Cô vậy mà lại có quan hệ với Trịnh gia?! Cô có biết bọn họ là xã hội đen không, buôn ma túy, buôn lậu, cái nào cũng có họ?! Trịnh Dương loại người như thế mà cô cũng cứu? Tòng Thanh Vũ, cô có còn... hay không..."

Tòng Thanh Vũ đã từ thất lạc chuyển thành có chút tức giận: "Tôi là bác sĩ, điều tôi phải làm là cứu người. Huống chi, lúc đó tôi căn bản không biết ông ta chính là Trịnh Dương." Đều cấp cứu trong phòng phẫu thuật rồi, với tư cách một bác sĩ, cô có thời gian đâu hỏi bệnh nhân tên gì?!

"Còn Trịnh Khuynh? Cô có biết cô ta là người như thế nào không, cô còn dây dưa với cô ta?"

Tòng Thanh Vũ cảm thấy tiếp tục như vậy cô sẽ không khống chế nổi mình nữa và cãi nhau với Triệu Y Cách, cô dứt khoát đi đến khu điều trị nội trú: "Tôi thật sự không hiểu nổi chị." Cuối cùng, cô rất thất bại nói một câu như vậy. Lại không nỡ cãi nhau với nàng, không đành lòng trách cứ nàng, Tòng Thanh Vũ chỉ có thể giữ im lặng.

Triệu Y Cách bị câu nói sau cùng của cậu hàm chứa bất đắc dĩ đâm khiến lòng đau nhức, tức giận, hai người liền tan rã trong không vui.

Tòng Thanh Vũ đứng lại, xoay người qua nhìn bóng lưng nàng, chỉ cảm thấy thất bại vô cùng. Vừa rồi tại sao phải tranh luận, ngoan ngoan nhận sai thì tốt rồi. Đại tiểu thư từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng.

Hôm nay cắm một cái sừng, không biết đến khi nào Đại tiểu thư mới nguôi giận.