Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 38




"Ngươi...người đừng qua đây!"

"Như thế nào? Sợ à? Không phải vừa rồi muốn mang ta về sao?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Duy Nhất vừa bước ra một bước đã bị ánh mắt hung ác của Ngụy Vô Song dọa lui trở về, "Ta chính là muốn mượn hai ngày, không, một ngày, chỉ một ngày thôi, cầu ngươi đại hiệp!"

Dân chúng trên đường nhìn thấy Tiểu Hầu Gia ngày thường tác oai tác quái bây giờ lại sợ sệt như vậy, hết thảy đều phải che miệng kinh ngạc.

Ngụy Vô Song bước đến kéo tay Kỳ Nhi, "Chúng ta đi...."

"Được! Ta đi theo ngươi!" Kỳ Nhi quay sang Duy Nhất nói.

"Hả?" Cả Duy Nhất cùng Ngụy Vô Song sửng sốt đồng thanh.

"Kỳ Nhi! Ngươi vẫn tỉnh táo?" Đừng nói vừa rồi bị xa mã dọa cho mê sảng đi!

"Ta rất tỉnh táo, ta muốn cùng vị này...."

"Ta tên Triệu Duy Nhất." Lập tức tự khai báo danh tính, "Tịnh Khang Hầu Gia là cha ta, phía trước rẽ trái rẽ phải đi thẳng là nhà ta."

"Vậy đi thôi!" Kỳ Nhi một mình đi trước.

"Đi về!" Ngụy Vô Song nén giận vội tiến lên giữ chặt Kỳ Nhi, tay kia đánh vào mông hắn một cái, "Đúng là hồ nháo! Mau theo ta về!"

"Buông ra! Chẳng lẽ ngươi bảo ta về xem ngươi thân mật với người khác? Tin hay không ta sẽ một kiếm giết chết bọn họ?" Kỳ Nhi không muốn về, dù sao Hải Phượng Hoàng cũng đang tìm hắn...

".............."

"Không nói tức là thừa nhận?"

Nhìn bọn họ gay gắt với nhau, Duy Nhất đứng một bên kêu la, "Ta nói tiểu thư, rốt cuộc có chịu theo ta về hay không?"

Ba!

Đây là lần thứ ba trong đời Duy Nhất bị người ta tát.

"Ta không phải nữ nhân."

"Ngươi không phải nữ nhân??..............Ngươi không phải nữ nhân?" Tin dữ bất ngờ ập đến mang Duy Nhất đẩy xuống vực sâu.

"Tiểu Hầu Gia, ngài có sao không?" Triệu Phúc vội vàng đỡ lấy Duy Nhất, sợ hắn nhất thời chịu không nổi đả kích sẽ ngất đi.

"Ngươi tên Triệu Phúc?" Ngụy Vô Song hỏi.

"Đúng thì sao......" Nhìn thấy một đám người bị đánh bất tỉnh dưới đất, Triệu Phúc không khỏi cảm thấy run rẩy.

"Ta họ Ngụy, gia phụ Ngụy Tương Nhiên." Ngụy Vô Song từ bên hông lấy ra một miếng ngọc đưa cho Triệu Phúc.

"Ngụy Vương Gia?"

"Vị công tử này ở tạm quý phủ, thỉnh phiền Hầu Gia chiếu cố hắn!" Dù sao dựa vào võ công của Kỳ Nhi, Duy Nhất cũng không làm gì được hắn.

"Dạ dạ dạ, tiểu nhân nhất định bẩm lại với Hầu Gia. Tiểu Vương Gia mời đến Hầu Phủ làm khách!" Triệu Phúc liên tục cúi người gật đầu.

"Không cần đâu, còn nữa, ta không phải Tiểu Vương Gia."

Ngụy Vô Song hướng Kỳ Nhi dặn dò mấy câu, mang trong người hơn phân nửa ngân phiếu cứng rắn bắt hắn cầm lấy, sau mới lưu luyến rời đi. Nếu không thể cho Kỳ Nhi một cái đáp án, chi bằng tạm thời để hắn đi.....

Nhìn Ngụy Vô Song từ từ đi mất, Duy Nhất ôm hai má khóc ròng. Hôm nay vận khí thật là xui xẻo, vất vả lắm mới tìm được một mỹ nhân hiếm thấy, không ngờ lại là nam nhi, hơn nữa còn hung hăng như vậy, đánh cho hắn đau quá a....

- ---------

Kỳ Nhi bước vào một căn phòng lớn chứa đầy tranh họa, tất cả đều là mỹ nữ nhân gian tuyệt sắc, khuôn mặt tinh xảo, dáng người lả lướt giống nhau.

"Đây đều là ngươi vẽ?"

"Phải." Duy Nhất hữu khí vô lực trả lời.

"Thực sỗ sàng." Nếu không phải lộ cả nửa ngực thì trên người cũng chỉ khoác một lớp sa mỏng.

"Không biết ai đang dán mắt vào đi!" 

Nói thế nào Kỳ Nhi cũng là nam nhân, đã mười ba mười bốn tuổi, nhìn thấy thân thể nữ nhân đương nhiên sẽ có những ý nghĩ kỳ quái.

Bị hắn nói trúng tâm tư, Kỳ Nhi đỏ mặt chống chế, "Ta chưa từng thấy qua....Tò mò không được sao? Nghe nói Triệu Tiểu Hầu Gia thấy nữ nhân xinh đẹp liền cướp về, chính là mang các nàng vẽ tranh?"

"Ta không có cướp! Là mượn! Chính là mượn, vài ngày sẽ trả về."

"A?" Như vậy các cô nương vẫn còn trong sạch sao?

"Mỹ nữ trong kinh thành ta đều họa hết cả. Vốn định đi Hàng Châu tìm xem, mọi người đều nói nữ nhân ở đó rất đẹp. Triệu Phúc lại bảo nam nhân xinh đẹp cũng không thiếu, giống như ngươi vậy.....A------! Ngươi còn đánh ta, ta đánh lại cho ngươi xem!"

"Xem ngươi làm được gì!" Nói xong, Kỳ Nhi nhấc chân một cước đá lật án bàn, nghiên mực rơi xuống văng tung tóe khắp nơi.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi...." Ông trời a! Hắn như thế nào lại gặp phải tên yêu tinh này......nhìn thấy khuôn mặt hoa ngọc kia lại luyến tiếc không muốn giáo huấn hắn....Hơn nữa cũng đánh không lại.....

- ---------

Ngụy Vô Song một tháng sau đến Tịnh Khang Hầu Phủ, ngay lúc Hầu Phủ đang trên dưới hỗn loạn đi tìm vị khách quý đột nhiên biến mất.

"Vẫn chưa tìm được sao?" Duy Nhất đối mọi người lớn tiếng quát.

"Đã tìm khắp nơi vẫn không gặp ạ."

"Vô dụng! Tiếp tục tìm, toàn bộ người trong phủ đều phải đi tim, tìm không ra Kỳ Nhi bản Hầu Gia tru di cửu tộc các ngươi!"

"Kỳ Nhi mất tích?" Ngụy Vô Song như đại bàng giương cánh xuất hiện trước mặt Duy Nhất, "Mất tích là ý gì? Ngươi làm gì hắn?"

"Ta ta....ta không làm gì hắn....là hắn làm gì ta!" Hôm qua bị đánh một chưởng trên ngực vẫn còn chưởng ấn thâm tím. 

"Ngụy công tử mau buông Tiểu Hầu Gia ra!" Duy Nhất vẻ mặt bắt đầu phát tử, người ngoài nhìn đều sợ, Triệu Phúc lập tức xông đến ngăn cản Ngụy Vô Song.

Ngay lúc đó một tên gia đinh run run đi tới, "Sáng nay tiểu nhân trông thấy Kỳ Nhi công tử cùng một nhóm người rời khỏi phủ, tiểu nhân tưởng Tiểu Hầu Gia đã biết...."

"Nô tài chết bầm.....Vừa rồi không nói.....Muốn hại chết ta......?"

- ---------

Cho Duy Nhất đi theo là quyết định đáng hối hận nhất của Ngụy Vô Song. Tiểu Hầu Gia chẳng những không giúp được gì mà còn không ngừng gây thêm phiền phức. Nếu không phải trong tay hắn đang nắm tam quân lệnh bài của Tịnh Khang Hầu Gia, có thể huy động quân lính đi tìm Kỳ Nhi, đã sớm một cước đá hắn trở lại kinh thành.

"Vô Song ca, cứu mạng----!"

"Ngươi lại...." Thấy rõ ràng Duy Nhất bị một đám ong đuổi theo, Ngụy Vô Song lập tức thi triển khinh công ôm Duy Nhất lặn xuống nhánh sông gần đó. Đến khi phía trên mặt nước yên ắng trở lại mới có thể ngoi lên.

"Khụ khụ khụ....."

"Tiểu Hầu Gia có thể nói cho tại hạ biết, đám ong đỏ kia làm thế nào lại đuổi theo ngươi?" Ngụy Vô Song nghiến răng nén giận nói.

"Ta nghĩ đó là ong mật, cho nên...." Không biết do nước sông lạnh lẽo hay do sợ hãi bị Ngụy Vô Song giáo huấn, Duy Nhất co rúm người lại.

"Cho nên ngươi đi chọc tổ ong?" Nếu cứ như vậy, hắn nhất định sẽ nổi điên.

"Tại ta thấy.....Vô Song ca hằng ngày uống thuốc rất cực khổ....nếu có mật ong sẽ không đắng...."

"Ngươi..." Ngụy Vô Song trong ngực tim đập thình thịch, nói cũng không thể nói được nửa câu.

- ---------

Trên người không thấy đau, Duy Nhất không biết đã bị ong đỏ chích, lại phải ngâm nước một lúc, đến khi trời tối cả người bất đầu lúc nóng lúc lạnh ngã bệnh.

"Vô...Vô Song ca...còn...còn lạnh..." Hai hàm răng run run va vào nhau, ở trong sơn động thanh âm càng vang dội.

"Chịu một chút! Sẽ hết lạnh ngay!" Ngụy Vô Song mang thêm củi cho vào đống lửa. Duy Nhất ngồi một bên vẫn không ngừng run rẩy. Bị trúng độc ong, không thể mang chân khí truyền cho hắn, sợ sẽ làm nọc độc xâm nhập vào tim. Nọc ong đỏ không phải khó giải, nhưng đang ở giữa rừng núi hoang dã, muốn tìm giải dược cũng khó.

"A----! Nóng, nóng quá!" Duy Nhất đột nhiên cả người phát hỏa, nổi điên chạy ra khỏi sơn động, Ngụy Vô Song cũng không kịp ngăn lại.

Đêm tối không thấy rõ đường đi, Duy Nhất nặng nề đụng trúng một cây đại thụ, ngã xuống hôn mê...

- ---------

Đến khi tỉnh lại, Duy Nhất phát hiện mình đang nằm trong lòng Ngụy Vô Song, cảm giác ấm áp thoải mái, hắn thật sự không muốn rời đi.

"Còn lạnh không?"

"Không."

"Còn nóng không?"

"Cũng không...Độc của ta đã giải?"

Ngụy Vô Song nắm cổ tay Duy Nhất bắt mạch, "Đã giải rồi!" Dùng tử quả cuối cùng cũng hữu hiệu.

"Vô Song ca, ngươi lại cứu ta một lần."

"Vô Song ca....như thế nào lại gọi ta như vậy?" 

"Cha nói mẫu thân chúng ta là thân thích, cho nên ngươi xếp hàng huynh trưởng của ta..........Ta tên là Duy Nhất, ngươi là Vô Song, Duy Nhất Vô Song, Vô Song Duy Nhất, ha hả...."

"Thì ra chúng ta là thân thích....." Khó trách hắn không cần suy nghĩ mang cả tử quả của Kỳ Nhi cho Duy Nhất ăn....

- ---------

Nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ ngủ ngon của Duy Nhất, Ngụy Vô Song trong đầu cứ luôn nhớ đến bộ dáng của hắn hôm ấy trốn sau lưng Triệu Phúc...một ngày, một ngày thôi, cầu ngươi đại hiệp...

Người này cũng thực đáng yêu.......