Tam Thế Yêu Hồ - Thiên Hữu Túng Hóa

Chương 6




Một tiếng gầm lớn khiến Hồng Phong đang chìm đắm trong khoái lạc giật mình tỉnh táo lại. Nàng ép bản thân rời khỏi thân thể Vân Thanh, đi vào sau bức bình phong tre mặc quần áo vào.
“Khôi Diệp...”
Hồng Phong gọi tên người đang giận dữ, rồi nhìn thấy Vân Thanh nằm trên giường với vẻ mặt mê man, có chút khó hiểu.
“Khôi Diệp, sao Vân Thanh lại thế này?”
“Hừ, còn có thể thế nào nữa, không phải là bị trúng yêu độc của ngươi sao!”
Khôi Diệp cầm lấy chiếc áo dài xanh trên đất ném lên người Vân Thanh, rồi miễn cưỡng nắm cổ tay hắn bắt mạch.

“Không nhầm đâu, quả thật là bị trúng yêu độc của nàng. Triệu chứng không gì khác, chỉ là nóng ran khó nhịn, tâm trí rối loạn, mê mẩn, ý thức mơ hồ, thôi thúc giao hoan, rồi chết ngay sau đó. Nhưng Hồng Nhi, không ngờ ngươi cũng...”
Đang lúc Khôi Diệp với vẻ mặt đau xót giảng giải thì bị một giọng nói cắt ngang.
“Hồng Nhi, đây là ai?”
Là một nữ nhân mặc áo trắng. Sự xuất hiện của bà khiến Hồng Phong, vốn đã bối rối càng thêm hoảng loạn.
"Tổ mẫu..."
"Hỏi con đấy! Nam nhân này là ai? Sao lại đến đây? Nói mau!"
"Tổ mẫu, hắn tên là Vân Thanh, là ân nhân cứu mạng con. Lần trước chính hắn đã cứu con."

Nữ nhân áo trắng bước tới quan sát kỹ Vân Thanh đang nằm trên giường tre.

"Không lạ mùi hương này có vẻ quen thuộc. Chính con đã đưa hắn tới đây?"
Hồng Phong co ro sau lưng Khôi Diệp, ngoan ngoãn gật đầu.
"Điên rồ! Con có biết việc tiết lộ hang ổ của chúng ta cho con người là nguy hiểm đến mức nào không? Con quên mẫu thân con đã chết như thế nào rồi sao? Bao năm qua, những lời dạy dỗ của ta, con quên hết rồi sao?"

Thấy nữ nhân áo trắng nổi giận, Hồng Phong lập tức quỳ xuống.

"Tổ mẫu, là lỗi của con. Nhưng xin tổ mẫu hãy cứu Vân Thanh trước đã! Hắn bị nhiễm độc của con, van xin tổ mẫu hãy cứu hắn!"
"Than ôi... Ta có thể cứu con người này, dù sao hắn cũng đã từng cứu mạng con. Tuy nhiên sau này con không được gặp lại hắn nữa, cũng không được quay lại nhân gian. Nghe rõ chưa?"
"Nhưng mà..."
Nữ nhân áo trắng phất tay áo: "Nếu con không đồng ý, thì hắn không bao lâu nữa sẽ phải chết vì độc dược lan tràn."
"Con đồng ý, đồng ý! Tổ mẫu, sau này con sẽ không bao giờ gặp lại hắn, cũng sẽ không quay lại nhân gian nữa!"
Nữ nhân áo trắng hài lòng gật đầu: "Các ngươi hãy ra ngoài đi, bây giờ ta sẽ chữa trị cho hắn."
Hồng Phong nhìn chăm chú Vân Thanh đã rơi vào hôn mê, đầy não nề và day dứt. Sau đó cùng Khôi Diệp rời khỏi hang hồ ly.

Đứng bên ngoài, phong cảnh vẫn quyến rũ như xưa, ánh nắng ấm áp, tiếng chim hót líu lo, nhưng tâm trạng Hồng Phong thì chẳng vui vẻ chút nào. Khôi Diệp tuy trong lòng cũng không thoải mái, nhưng thấy nàng như thế rốt cuộc vẫn không đành lòng.
"Hồng Nhi, hồ tộc các ngươi vốn thông minh quyến rũ, rất dễ khiến con người say đắm. Ngươi gặp gỡ với nam nhân ấy thường xuyên chẳng có lợi ích gì, thậm chí còn khiến hắn ta mất mạng. Thà rằng từ nay không còn quan hệ gì đối với hắn lại là điều tốt."
Hồng Phong hiểu Khôi Diệp nói có lý. Chính nàng mới nghĩ sai, muốn gả cho Vân Thanh. Nhìn thương tổn hôm nay nàng gây ra cho hắn, đâu phải là thích, ngược lại còn là hại hắn.
"Ngươi nói đúng. Là ta không biết điểm dừng, quên rằng nhân-yêu vốn đường ai nấy đi. Thật ra tất cả chỉ là sự ích kỷ một chiều của ta."
Hồng Phong bật khóc. Nàng chỉ là một tiểu hồ yêu không hiểu đời. Nàng rung động tình cảm vào lúc không nên, đối với con người không nên động lòng. Nàng tưởng chỉ cần mình có một tấm chân tình tất cả đều không phải khó khăn. Nào ngờ tất cả đều là do nàng quá ngây thơ.
"Hồng Nhi, đừng khóc. Không có nam nhân ấy, ngươi vẫn còn ta! Ta có thể mãi mãi bên ngươi, mãi mãi, mãi mãi."
Khôi Diệp nói thành thật nhưng Hồng Phong vẫn cứ khóc.
Nàng nói: "Nhưng ngươi không phải Vân Thanh."