Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 1-1




Trong phòng họp to lớn như thế, tập trung 21 thành viên của dòng họ Khuất. Bàn hội nghị hình chữ nhật, dựa theo vai vế trong dòng họ, người ngồi đầy theo thứ tự. Ông cụ ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn một lượt người trong phòng."Mọi người đến đông đủ chưa?"

"Lam Sơ còn chưa tới." Một giọng nói trong veo mà lạnh giọng đáp."Không cần đợi cô ta, ta không mời nó tới tham gia hội nghị lần này." Ông cụ nói."Như vậy tất cả mọi người đã đến." Con trai cả của ông cụ cung kính nói."Cha, có thể bắt đầu." Lần này triệu tập mọi người trở lại, là muốn thỏa thuận quyết định chuyện lần trước." Nhìn vòng quanh mọi người, ông cụ già dặn giọng nói từ từ mở miệng, "Chuyện trọng đại như vậy, nếu là do một mình ta quyết định, có lẽ sẽ có người không phục, cho nên, ý định của ta là dùng hình thức bỏ phiếu biểu quyết."

Ông lão mạnh mẽ chuyển hướng nhìn nhìn cháu trai có tính cách dữ dằn nhất trong đám con cháu trong phòng.

"Lam Tranh, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, số người ít phía kia phải phục tùng ý kiến bên số người nhiều, cháu đồng ý không?"

"Cháu đồng ý." Khuất Lam Tranh gật đầu. Anh ta có tự tin, tuyệt đối đa số người sẽ có cùng ý kiến với anh ta, không muốn sự nghiệp kinh doanh mấy đời của dòng họ, cứ như vậy bị thế hệ bọn hắn kết thúc thế này.

"Còn có người có ý kiến gì không?" Thấy mọi người im lặng lắc tay, ông cụ chỉ hướng một thùng giấy nhỏ trên bàn hội nghị."Rất tốt, như vậy các người lựa chọn tờ giấy trước mặt, bỏ vào giữa cái hộp kia thôi."

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng họp yên lặng như tờ, sau một lát, có người lục đục đưa tờ giấy đã chọn xong gấp đôi cho vào trong hộp giấy.

Sau khi tất cả mọi người đã bỏ phiếu xong, ông cụ phân phó hai đứa con cùng hai đứa cháu, "Ứng Thành, Ứng Đức, hai người các con phụ trách theo dõi bỏ phiếu, Lam Thanh, Lam Mạt, các người phụ trách mởi hòm phiếu, đếm số người tán thành và phản đối."

"Vâng" bốn người bắt đầu đếm kết quả bỏ phiếu, phiếu do Khuất Thanh Lam đọc, Khuất Lam Mạt đếm số phiếu viết trên bảng trắng.

Cuối cùng được kết quả là —— mười phiếu tán thành, phản đối cũng là mười phiếu.

Ông cụ nhìn bảng trắng, chậm rãi mở miệng, "Cũng viết tên ta lên đi, ta chọn . . . . . . Tán thành."

Ông cụ dứt lời, bên trong phòng họp xôn xao một mảng.

Không cần bất luận kẻ nàogiải thích, nhìn một cái cũng biết kết quả biểu quyết là bên tán thành chiến thắng.

Ông cụ đứng lên, mặt nghiêm túc nhìn về mọi người tuyên bố, "Kết quả bỏ phiếu tin tưởng mọi người đều nhìn rất rõ ràng rồi."

Khuất Lam Tranh trố mắt chết nhìn chằm chằm con số trên bảng trắng, không phục lên tiếng, "Ông nội, nói không chừng nơi này có người không cẩn thận chọn sai lầm rồi, chọn lại một lần nữa." Chỉ thua một phiếu, muốn anh ta làm sao khuất phục, nhất định có người nghĩ sai rồi, nếu không làm sao có thể xuất hiện kết quả như thế.

Ông cụ nhìn chăm chú vào anh ta, vuốt cằm nói: "Được rồi, chỉ thua một phiếu, có lẽ thật sự là có người không cẩn thận chọn sai rồi, mọi người liền chọn lại một lần nữa."

Sau một lúc lâu, kết quả bỏ phiếu hiện ra, lần này kết thúc tán thành có 15 phiếu, phản đối còn sót lại sáu phiếu.

Nhìn kết quả như vậy, mặt Khuất Lam Tranh kinh ngạc, không dám tin.

"Lam Tranh, lần này cháu đã tâm phục khẩu phục chứ?" Ông cụ hỏi.

"Cháu . . . . ." Anh ta á khẩu không trả lời được, anh ta cho là hầu hết mọi người đều theo anh ta, không muốn cứ như vậy kết thúc đi phần gia nghiệp này,tại sao sẽ như vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng họp bao phủ một cỗ yên lặng, người người biểu hiện trên mặt khác nhau, có người vui mừng, có người tiếc nuối, nhưng nguyên do đây là kết quả mọi người bỏ phiếu biểu quyết, cho nên mới không có ngườidị nghị.

Mấy phút đồng hồ sau, Khuất Lam Tranh mới từ chấn động hoàn hồn.

"Ông nội, sau này ông ủy thác cho cháu đi."

"Không, lần này ý định của ta là phái Lam Sơ đi." Vẻ mặt ông cụ xưa nay nghiêm túc khó có được nét cười lộ ra trên khuôn mặt.

Một lời của ông thốt ra, lập tức đưa tới một đám con cháu kinh ngạc. Mọi người không có bỏ sót nụ cười hiếm thấy này của ông cụ, hơi ngạc nhiên trước mặt nhìn nhau.

Trong lòng bọn họ ông cụ luôn luôn là người nghiêm nghị trưởng giả, giờ phút này thế nhưng trên mặt lộ ra nụ cười dường như vui vẻ như vậy, giống như đứa trẻ bướng bỉnh nghĩ đến điểm quan trọng trêu cợt người khác cái gì, hưng phấn đến cố nén cườicảm giác.

"Cái gì? Lam Sơ? ! Cô ấy ngay cả con gián cũng không dám giết, căn bản là không thể hoàn thành nhiệm vụ, huống chi, cô ấy cũng sẽ không đồng ý." Khuất Lam Tranh bất bình oa oa kêu lên.

"Ta tự có biện pháp để cho con bé đồng ý." Trên mặt ông cụ có lòng tin mười phần, phân phó nói: "Lam Mạt, con mang tiểu Khả tới đây."

"Tiểu Khả?" Lông mày Khuất Lam Mạt khẽ nhếch, "Chẳng lẽ ông nội muốn lợi dụng tiểu Khả tới bức hiếp Lam Sơ?"

"Cái gì bức hiếp?" Ông cụ cười khiển trách, "Ta chỉ là muốn tạm thời giúp nó chăm sóc tiểu Khả, cho đến khi nó hoàn thành nhiệm vụ trở lại."

Con trai cả của ông cụ Khuất Ứng Thành như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm ông cụ.

"Cha, những năm gần đây cha chưa từng miễn cưỡng ép buộc Lam Sơ, tại sao cho đến cuối cùng một nhiệm vụ này, ngược lại muốn dùng thủ đoạn này ép buộc con bé?" Ông cẩn thận quan sát những biểu hiện nhỏ nhất trên mặt ông cụ, muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông.

"Đây là một ước định tám năm trước." Vẻ mặt ông cụ thần bí nói."Lam Mạt, còn không mau đi mang tiểu Khả tới, còn nữa, không cho phép để cho Lam Sơ biết chuyện này." Ông nghiêng mặt lên hất cằm dặn dò, ánh mắt nhấp nháy lấp lánh lộ ra ánh sáng mong đợi.

*********

Ban đêm trăng sáng sao thưa.

Cửa sổ từ từ rộng mở gió mát đêm khuya thổi vào, phất động tấm rèm cửa Lace (viền tơ) màu trắng..

Bên trong nhà không có ánh đèn, chỉ có thể nhờ ánh trăng từ ngoài cửa sổ xuyên qua nhận ra cách trang trí trong phòng.

Đập vào mắt thấy, trong phòng bắt mắt nhất chính là chiếc giường cỡ hai người King-size ở giữa, giờ phút này có một người đang nằm yên ổn trên giường.

Quan sát một lát sau, như mèo bước chân nhẹ nhàng không tiếng động từ bên cửa sổ đi về phía cạnh giường.

Nơi này tuy là lầu ba, mà lại là căn nhà to lớn còn được sắp đặt bảo vệ và thiết bị bảo vệ, thế nhưng với cô gái từ nhỏ đã đã được tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc này không có gì khó khăn.

Dừng chân bên giường, ánh mắt thích ứng bóng tối bên trong phòng, cô nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông đang ngủ say, thị lực côthật tốt, một cái liền nhận ra người đàn ông này là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, bởi vì trước khi tới đây, xác định cô đã nhìn hình của anh ta hơn mấy chục lần, đã sớm in sâu ở trong đầu.

Cô còn nhớ rõ người đàn ông này có ngũ quan lập thể, hình dáng sâu sắc, lại lôi thôi lếch thếch, cũng không chỉnh sửa dung nhan, cằm râu ria rậm rì, cô có ấn tượng sâu sắc nhất đối với anh là anh có một đôi mắt sáng ngời,trong đôi mắt kia có loại mùi vỉ bất cần đời, cùng một loại sắc bén giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Cô lấy từ trong đôi ủng ra con dao găm sắc bén, lúc này cô chỉ cần cắt đứt cổ họng của anh ta là có thề hoàn thành nhiệm vụ.

Đúng, cắt đứt cổ họng của anh ta, dòng máu đỏ tươi sẽ phun chảy ra như suối, anh ta thậm chí ngay cả cơ hội gọi cứu mạng cũng không có, co giật sẽ lập tức tắt thở.

Cô cầm dao găm trong tay, kề gần sát cổ anh, chỉ cần dùng lực vẽ một cái, . . . . . . là cô có thể trở về phục mệnh rồi.

Nhưng, đáng chết, tay của cô đang run rẩy, không có cách làm như suy nghĩ trong đầu, sảng khoái cắt xuống một dao như vậy.

Cô không biết người đàn ông này, mặc kệ anh ta có tàn bạo hết mức hay không, cô cũng không có cách nào cướp đoạt một mạng người bừa bãi như vậy.

Nhưng một âm thanh khác vang lên ở trong đầu cô ——

"Nếu như cô không có cách hòa thành nhiệm vụ, như vậy trở về liền nhìn không thấy Tiểu Khả nữa."

Không, nàng không thể mềm lòng, nếu không cái chết chính là tiểu Khả rồi.

Thật xin lỗi, nếu tôi không giết anh, thì tiểu Khả sẽ chết, cho nên. . . . . . Mời chết đi! Trong lòng cô áy náy thì thầm, cắn răng, giơ lên lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm xuống, dao nhọn để đến chỗ yết hầu của anh, bỗng nhiên cô dừng tay.

Hết cách rồi, cô vẫn không có cách nào!

Vẻ mặt luôn luôn lạnh lùng, bởi vì giờ phút này trong lòng giãy giụa mà đau đớn phải nhăn lại nhíu mày thật sâu.

"Không được, anh không chết, thì tiểu Khả phải chết, tôi không thể trơ mắt để cho tiểu Khả bị giết chết!" Cô thì thầm, lần nữa giơ dao."Xin anh tha thứ cho tôi."

Trong lòng không hiểu lý lẽ, một đôi mắt sáng chói đột nhiên mở ra, thấy cô giật mình. Sau đó, người đàn ông trên giường nhanh chóng lăn sang hướng bên kia, bỏ hai chân xuống đất, đứng dậy thẳng tắp.

"Chậc, cái mạng nhỏ của tôi chỉ có một, cũng không thể để cho cô chơi như vậy." Giọng người đàn ông mang theo tiếng cười lười biếng nói.

Kinh ngạc thấy đối phương tỉnh lại, cô có chút luống cuống tay chân, nhất thời quên, nên không chút do dự tiến lên, một dao lạnh lùng chấm dứt con mồi của cô mới đúng, nhưng lúc này, suy nghĩ duy nhất cũng chỉ là nghĩ muốn theo đường cũ chạy trốn.

Vội vàng đi tới bên cửa sổ, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, cả kinh bước chân của cô hơi ngừng lại, quay đầu lại thoáng nhìn, phát hiện rõ ràng trong tay của anh cầm một sợi dây thừng hướng về phía cô.

Cô không kịp tránh, thình lình thân thể bị dây thừng khóa lại, ngay cả hai tay cũng bị buộc chặt sát bên người không thể động đậy.