Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 9-2




Bên trong phòng an tĩnh làm Khuất Lam Sơ cảm thấy buồn bực.

Hai ngày nay Cam Nhĩ Toàn rất an tĩnh lạ thường, cô biết anh đang nhìn một quyển được đặt tên là 《 Hoằng Nhất Đại Sư Truyền 》  sách, nhưng thấy anh chuyên chú như vậy, làm cô có chút ngoài ý muốn.

Càng làm lòng cô nghi ngờ, lấy cá tính của anh, làm sao cảm thấy hứng thú đối với bộ sách Phật giáo này?

Tốn hai ngày, rốt cuộc đọc xong quyển sách trên tay, sau bàn giấy Cam Nhĩ Toàn ngẩng đầu lên, làm một tuyên bố.

"Anh quyết định."

"Anh quyết định cái gì?" Cô không hiểu hỏi.

Lông mày cuộn lại cười, sắc mặt nghiêm túc, chầm chậm nói, "Anh muốn quy y tam bảo."

"Quy y tam bảo" Cô ngẩn người.

"Đúng, Lam Lam, em đã nghe qua chuyện của đại sư Hoằng Nhất chưa?"

"Tôi chỉ biết ông ta là hòa thượng."

"Đại sư Hoằng Nhất từ bi, đã từ bỏ tình yêu với vợ, hiến thân cho Phật, đem tình yêu nhỏ biến thành tình yêu lớn, dùng Phật pháp phổ độ tới người đời, cho nên, anh quyết định làm theo tinh thần của đại sư."

Làm theo tinh thần của đại sư ư? Khuất Lam Sơ.

"Ý của anh là...... Ngươi phải xuất gia?" Cô nghi ngờ quan sát anh, hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh "Anh đang nói giỡn à?"

"Em cảm thấy bộ dạng của anh giống như đang nói đùa sao?"

"Anh...... Nói thật chứ?" Cô khó có thể tin kiểu người như anh lười biếng lại thêm tính cách thích hưởng thụ, bắt đầu nãy sinh ý muốn xuất gia là gạt người chứ?

Anh từ từ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh."Anh nói muốn quy y tam bảo là thật."

"......" Không cách nào phân biệt lời nói của anh là thật hay giả, cô nhất thời kinh ngạc.

"Chờ an bài xong những công việc này dang dở, hai ngày tới ta sẽ đến miếu."

Mắt cô lộ ra nghi ngờ xem xét anh kỹ lưỡng, yên lành, làm sao cô có thể tin anh lại đột nhiên muốn xuất gia tu hành.

Anh thầm lặng thở dài, tiếp chậm rãi lên tiếng, "Lam Lam, có lẽ em khó mà tin được, chẳng qua anh không có lừa em, anh quyết định quy y tam bảo, đi sâu vào tìm hiểu  cuộc sống vô thường."

Nói xong, Cam Nhĩ Toàn không nói gì nữa, phòng làm việc bị bao phủ trong sự im lặng ngột ngạt, khiến Khuất Lam Sơ lờ mờ cảm thấy lo lắng.

Cô không tin anh đang nghiêm túc, nhưng, thấy anh ngồi ngay ngắn ở trước bàn, hiếm khi lại chuyên chú phê chuẩn đống công văn chất cao kia thì cô nhẹ khép mi mắt lại, có chút không xác định được.

Cổ Văn Văn nhìn xấp công văn được phê chuẩn, không dám tin mở trừng hai mắt."Tất cả những thứ này đều được phê chuẩn"

"Đúng vậy, xin lỗi, Văn Văn, mấy năm nay tôi quá lười biếng rồi, làm cô tăng lên không ít gánh nặng công việc " Cam Nhĩ Toàn khiêm tốn nói, lại nói tiếp: "Trong hai ngày tới tôi sẽ đem tất cả công văn phê chuẩn xong."

"A, lỗ tai tôi có phải có vấn đề hay không?" Cổ Văn Văn kinh ngạc, đưa ngón út ra móc móc lỗ tai.

"Văn Văn, cô không có nghe lầm, là cô nghiêm túc làm tốt việc của thư ký, mấy năm này tôi vẫn rất cảm kích cô."

Sao nghe chủ tịch nói chuyện giống như sắp phải đi xa cô, Cổ Văn Văn nghi hoặc nhìn Khuất Lam Sơ, buồn bực hỏi: "Khuất tiểu thư, chủ tịch có phải đang sốt hay không?"

"Văn Văn, tôi không có bị sốt." Cầm tay của cô, bộ mặt anh thành khẩn, "Tôi thật sự vô cùng cảm tạ cô trong vài năm nay vẫn làm việc cùng tôi."

Lần này nghe xong cảm nghĩ liền trở về phòng làm việc của người đàn ông, Cổ Văn Văn kinh nghi hỏi: "Khuất tiểu thư, chủ tịch, anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?" Đầu anh bị sao vậy? Nếu không sao lại nói ra những lời này không giống với tính cách của chủ tịch.

"Anh ta nói muốn xuất gia."

"Xuất...... Xuất gia? Điều này sao có thể?!" Nghe vậy, cô kinh ngạc thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của mình.

"Tôi cũng vậy không tin anh làm như vậy thật." Khuất Lam Sơ nhíu nhẹ lông mày. Anh là đang diễn trò sao? Hay là thật sự đột nhiên ngộ ra?

Đẩy đẩy gọng kiếng một cái, Cổ Văn Văn trầm ngâm nói: "Trước tiên chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến, xem đến cuối cùng chủ tịch đang giở trò quỷ gì." Đánh chết cô cô cũng không tin Cam Nhĩ Toàn sẽ xuất gia.

*********

Đi tới miếu cũ thanh tịnh, Cam Nhĩ Toàn thay một quần áo màu đen Hải Thanh, bình thường gương mặt tuấn mỹ hay đùa giỡn, không tập trung giờ phút này đều bị vẻ mặt nghiêm trang, trịnh trọng thay thế.

Đi cùng là Khuất Lam Mạt, ánh mắt lạnh tanh lẳng lặng quan sát anh.

Cô không cách nào từ ánh mắt của anh đoán được trong lòng người đàn ông này đến tột cùng là đang có ý đồ gì, bây giờ cũng đi tới trong miếu rồi, chẳng lẽ anh ta thật sự tính muốn xuất gia?

Trên đại điện, một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc trường bào màu nâu trẻ tuổi phía trước hành lễ hỏi thăm, "Cam thí chủ, xin hỏi cậu đã chuẩn bị xong chưa?"

"Được rồi, tôi đã chuẩn bị xong."

"Vậy để tôi đi mời sư phụ ra, vì người chủ trì quy y."

"Làm phiền pháp sư rồi."

Mắt Khuất Lam Mạt lộ ra vẻ kinh nghi nhìn chăm chú vào Cam Nhĩ Toàn đang ngồi xếp bằng ở trên chiếu cói. Không lâu, đã nhìn thấy một lão hòa thượng khuôn mặt hiền lành chậm rãi đi ra ngoài.

Hai đầu gối Cam Nhĩ Toàn quỳ dưới đất lắng nghe lão hòa thượng mở Phật hiệu ra, tiếp đến lão hòa thượng cười chúm chím nói: "Cam thí chủ, hiện tại chúng ta bắt đầu quy y rồi, tôi đọc......"

"Chờ một chút." Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên cắt ngang lời lão hòa thượng lời.

"Vị nữ thí chủ này có chuyện gì không?" Lão hòa thượng không hiểu đưa mắt nhìn sang, liếc thấy hai cố gái dáng dấp giống nhau như đúc thì mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt cười nhạt một tiếng.

"Cam Nhĩ Toàn, anh thật muốn xuất gia?"

"Lam Lam, anh đang quy y" đối với sự xuất hiện của cô Cam Nhĩ Toàn tỏ vẻ bất ngờ "Em có cần với em gái hay chị gái cùng xem lễ trước, chờ nghi thức hoàn thành xong, có lời gì nói sau."

Nghe vậy, Khuất Lam Sơ kinh ngạc mở miệng, "Anh nhận ra được hai chị em chúng ta!"

Anh mỉm cười nhướng mày, "Dĩ nhiên, giống như em có thể nhận ra của Bảo Bảo Bối Bối, em với cô ấy cũng vậy phân biệt rất rõ ràng, mấy ngày nay anh nhưng không có hôn nhầm người, ôm nhầm người."

Đầu tiên Khuất Lam Sơ vui mừng, tiếp đó lại lo lắng mi tâm xoăn lại, anh nhận ra mình, anh Lam Tranh nhất định sẽ không bỏ qua anh.

Bên ngoài chùa, một giọng nam hưng phấn nói: "Ông nội, Cam Nhĩ Toàn nhận ra, nói như vậy là con thắng."

"Không sai, là con thắng, " giọng điêu của ông lão già dặn lộ ra ý cười, "Chỉ là, đáng tiếc là người ủy thác đã hủy bỏ giao dịch."

"Cái gì?!" Khuất Lam Tranh trố mắt nhìn về phía người đứng đầu họ Khuất.

Khuất Lam Thanh nghe lời của tổ phụ, sá quái lạ mà nói: "Người ủy thác nếu đã chủ động hủy bỏ giao dịch, nói cách khác nhiệm vụ này hủy bỏ"

"Đúng vậy." Ông lão gật đầu.

Nghe vậy, vẻ mặt Khuất Lam Sơ lộ vẻ vui mừng, hủy bỏ nhiệm vụ!

"Chuyện này xảy ra khi nào?" Khuất Lam Tranh không dám tin hỏi.

"Mấy ngày trước."

"Ông nội, ông đang trêu chọc cháu!" Khuất Lam Tranh căm giận bất bình, giận dỗi nói, hắn có cảm giác mình bị lừa gạt.

"Không, Lam Tranh, ông không có đùa bỡn ngươi, ông chỉ muốn khảo nghiệm xem Cam Nhĩ Toàn có tư cách làm chồng của cháu gái ta - cháu rể của ta hay không?."

"Như vậy, tôi có tư cách hay không?" Cam Nhĩ Toàn quay đầu lại cười hỏi.

Ông lão cười nhẹ nói: "Cậu có tư cách rồi, chỉ là kết quả cuối cùng còn phụ thuộc vào Khuất Lam Sơ. Đúng rồi, không phải là cậu muốn quy y sao? Chúng ta không quấy rầy cậu, xin tiếp tục thôi." Quy y cùng xuất gia ý nghĩ cũng không giống nhau, điểm tiểu xảo nhỏ này còn muốn lừa gạt ông.

Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt nhìn Khuất Lam Sơ, "Đã đến như vậy rồi, Lam Lam,  em và ông nội có muốn quy y luôn không?" Hôm nay an bài quy y này, trừ ý nghĩ muốn dụ Lam Lam ra ngoài, một cái mục đích khác là vì lễ tạ thần, thực tế tám năm trước anh trước tượng Phật cam kết.

Anh đã gặp lại được cô gái nhỏ năm đó đã cứu anh trên máy bay, cho nên, cũng nên thực hiện lời hứa của mình, quy y cửa Phật.

Nghe vậy, Khuất Lam Sơ ngẩn người, chỉ nghe giọng của ông nội nói ——

"Cũng tốt, lão già này cũng cùng quy y, Lam Thanh, Lam Vinh, Lam Tranh, các con cũng vậy."

Sau đó, pháp sư lấy vài bộ đồ màu đen để cho bọn họ thay, bọn họ quỳ gối trên đại điện, dưới sư chứng kiến của chủ trì quy y Phật, trở thành đệ tử Phật môn.

Sau khi nghi thức kết thúc, mọi người ra khỏi đại điện.

Khuất Lam Sơ nghiêm mặt lạnh lùng cất tiếng chất vấn, "Không phải là anh nói anh muốn xuất gia sao?"

"Đó là ngươi nói, từ đầu tới giờ anh cũng không có nói qua hai chữ xuất gia này, anh chỉ nói anh muốn quy y tam bảo." Cam Nhĩ Toàn vô tội phản bác nói.

Cô nheo mắt phượng lại "Là anh cố ý muốn cho tôi hiểu lầm đúng không?" Đúng vậy, không phải chính miệng anh nói là muốn xuất gia làm hòa thượng, nhưng lúc đó lời và hành động hành động của anh...... Căn bản là lừa gạt cô.

"Lam Lam,  em hiểu lầm, làm sao anh biết được em không hiểu ý nghĩa của quy y tam bảo."

Anh đây là đang giễu cợt cô văn học nông cạn?" trước đây tôi cũng không phải là Phật tử, làm sao hiểu rõ chuyện này."

"Vậy bây giờ biết cũng không muộn." Mặt Cam Nhĩ Toàm tràn đầy dịu dàng, "Chúng ta trở về đi thôi."

"Nếu người ủy đã thác hủy bỏ giao dịch, tôi cũng vậy nên trở về nhà họ Khuất." Đã không còn thi hành nhiệm vụ giết anh rồi, cô hình như không lý do gì để ở lại bên cạnh anh.

"Lam Lam, em đang nghĩ sẽ quịt nợ, em còn thiếu anh tám chuyện chưa hoàn thành đấy."

"Cam Nhĩ Toàn, nếu như cả đời anh đều không nói ra tám chuyện kia, chẳng phải là anh muốn tôi cả đời đi theo anh?"

Không sai." Anh thừa nhận không kiêng kỵ, "Đời này em nhất định phải theo anh."

"Anh....." Cô kháng nghị lại bị anh nuốt hết, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, cô cũng lâng lâng chìm đắm, triền miên trong nụ hôn sau của anh.

Dưới bầu trời, bướm bay qua lại, một màu xanh biết giống như cũng mỉm cười.

*********

"Đây là cái gì?"

"Anh chưa ăn thịt heo, thì cũng thấy qua heo chạy rồi chứ."

"Không, anh ăn thịt heo, nhưng không có tận mắt nhìn thấy heo chạy ngoài đường." Đôi mắt Cam Nhĩ Toàn mang ý cười hỏi: "Lam Lam, em mang con heo xuống, chẳng lẽ còn muốn tối nay nướng toàn bộ heo ăn?"

"Dĩ nhiên không phải, " Khuất Lam Sơ nhìn anh chằm chằm cảnh cáo "Tiểu Khả là sủng vật từ nhỏ tôi nuôi đến lớn, không cho phép anh có ý đồ với nó."

"Em nuôi một con heo lớn như vậy làm sủng vật?" Cam Nhĩ Toàn không thể tưởng tượng nổi hỏi. Nhìn nó, anh chỉ cảm thấy có chỉ đề tài ăn uống ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, thân thịt béo này làm cho người ta kích động muốn tóm cổ nó làm thịt.

"Tôi cũng không biết tiểu Khả trưởng thành lại lớn như vậy, nó lúc nhỏ là một con vật rất nhỏ." Mấy năm trước lúc ở chợ đêm thấy nó, nó dùng đôi mắt làm bộ đáng thương nhìn cô, làm cô không đành lòng bước đi.

Người báo nói với cô loại heo là heo mini, chưa trưởng thành, cho nên ông mới yên tâm dẫn nó về nhà.

Ai biết con heo mini này sau khi càng trưởng thành càng lớn, sau khi lớn lên tới lúc đứng lên so với cô càng cao hơn, nhà họ Khuất không ít người bắt đầu mơ ước thịt trên người nó, muốn đem nó làm thịt ăn, dĩ nhiên có chết cô cũng không chịu.

Con heo kia nghênh ngang ở nhà anh ngửi đông ngửi tay, Cam Nhĩ Toàn hồ nghi hỏi: "Lam Lam, em mang theo nó tới, không phải là tính để nó ở cùng với chung ta chứ?"

"Nó là tôi nuôi, đương nhiên là muốn đi cùng với tôi. Xem ra anh rất không hoan nghênh nó, vậy để tôi dẫn nó đi." Nói xong, cô xoay rời đi.

"Chờ một chút, " anh kịp thời kéo tay cô "Anh không có nói là anh không hoan nghênh nó, chỉ là con heo mập này có phải rất khó chăm sóc hay không?"

"Nó gọi là tiểu Khả, anh không phải dùng lo lắng, nó được chăm sóc lại rất thích sạch sẽ." Khuất Lam Sơ vỗ nhẹ tay hai, cho gọi yêu heo, "Tiểu Khả, đi qua chào hỏi."

Tiểu Khả sau lưng cái đuôi lắc nhẹ hai cái, đung đưa thân thể cao lớn hướng Cam Nhĩ Toàn đi tới, tiếp đó nâng cao chân trước nằm trên người anh, heo quyết nâng mồm dùng sức hướng tới anh hôn mấy cái.

A, bị một con heo hôn! Mặt Cam Nhĩ Toàn đen sì lui về phía sau hai bước, không ngờ nó nhiệt tình đuổi theo, "Đủ rồi, đủ rồi, ngươi không cần tới nữa."

Khuất Lam Sơ nữa vỗ tay ba cái. Tiểu Khả hưng phấn vung vẩy cái đuôi, lui về phía sau mở mấy bước, tiếp đó mở móng heo đi phía trước ra sức nhảy một cái.

"A!" Chợt bị con vật khổng lồ va chạm, Cam Nhĩ Toàn bị đụng ngã trên mặt đất, thân thể Tiểu Khả to mập đè trên người anh, không ngừng dùng mồm heo thay anh rửa mặt.

Trong phút chốc gương mặt tuấn tú của anh liền dính một mặt nước miếng heo, anh chán ghét quát: "Ngươi...ngươi, ngươi lăn xuống cho ta!"

"Xem ra tiểu Khả rất thích anh, khả năng này nói cách khác chính là khác phái hấp dẫn nhau thôi."

"Có ý gì?" Anh muốn đẩy con lợn béo xuống khỏi người anh, nhưng nó quá nặng làm người ta đẩy cũng đẩy không được.

"Anh không nhận ra tiểu Khả là con heo mẹ sao? Hiện tại giống như đang ở thời kỳ động dục." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng không giấu được ý cười.

Heo mẹ? Động dục? Anh tức giận gầm thét."Lam Lam, để nó đi xuống cho anh, trễ một bước nữa, anh bảo đảm lập tức làm thịt nó!"

Tiếng cười thanh thúy đột nhiên vang lên, anh liếc về người đang nở nụ cười rực rỡ, mắt nhìn ngây dại.