Tam Thốn Nhân Gian

Chương 135: Khí thế hùng hổ




Trong lúc khí tức sắc bén này bộc phát, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía đảo Hạ Viện ở phía xa, thời gian hắn vào đảo Thượng Viện này chỉ lo tranh đấu với Lâm Thiên Hạo và trở thành binh đồ, cho nên cũng không để ý đến chuyện ở đảo Hạ Viện lắm.

Không hề biết Chu Tiểu Nhã đã gặp chuyện, thế mà Chu Tiểu Nhã không nói cho mình biết, những người khác thì rõ ràng đều chưa hề hay biết gì, dù sao thì tin tức của Tạ Hải Dương cũng linh thông hơn bọn họ nhiều.

Sau khi im lặng một lúc, Vương Bảo Nhạc lấy nhẫn truyền âm ra liên lạc với Chu Tiểu Nhã. Ngay sau đó, khi Chu Tiểu Nhã đang mắt đỏ hoe ngồi trong phòng luyện đan nhận được truyền âm của Vương Bảo Nhạc thì cố nén để không bật khóc, cũng không nói gì nhiều, khi Vương Bảo Nhạc hỏi đến chuyện Vân Tức đan thì Chu Tiểu Nhã mới không nhịn được nữa, tủi thân bật khóc.

- Anh Bảo Nhạc, đan phương Vân Tức đan kia vốn không phải do em sáng tạo ra, nó vốn là một tàn phương, ông nội của em từng là Cổ Võ Bổ Mạch, hơn hai mươi năm trước tình cờ có được nó, sau khi em vào hệ Đan Đạo thì vừa học tập vừa nghiên cứu nó, mới miên cưỡng bổ sung được nó, anh có nhớ viên đan dược mà lần trước anh đến hệ Đan Đạo em đã cho anh xem không? Thật ra nó chính là phiên bản đầu tiên của Vân Tức đan đấy, em vốn muốn nhờ vào việc nộp đan phương này cho đạo viện để được vào đảo Thượng Viện.

- Em không đề phòng Trần Phỉ, trong quá trình bổ sung đan phương em từng thảo luận với cô ta.

Nghe Chu Tiểu Nhã nói vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức tin cô ngay, hắn biết cô còn nhỏ, không rành sự đời, lại không có kinh nghiệm sóng gió như mình cho nên khó tránh khỏi việc tin tưởng bạn bè, vậy nên hắn an ủi Chu Tiểu Nhã một lúc xong thì mới nó.

- Đừng khóc, mọi việc đã có anh lo!

Sau khi kết thúc truyền âm, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, đã có phán đoán đại khái về việc lần này.

Dù tàn phương của Vân Tức đan này có lai lịch ra sao thì đều có liên quan đến mảnh vỡ của thanh cổ kiếm đồng xanh kia, việc này khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn bên Đan Đạo các cũng đã nhìn ra thứ này không có người sáng tạo thật sự.

Cho nên dù đưa phần thưởng ra, nhưng cũng không quan trọng hóa việc tìm ra người thật sự nộp lên là ai, dù sao thì cả hai học sinh đều nộp đan phương lên, cho dù là ăn cắp của kẻ khác để nộp lên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bản thân Đan Đạo các, bởi vì dẫu sao thì đan phương này cũng là để bộp lên cho bọn họ mà.

Đứng ở góc độ người xem thì Đan Đạo các đúng là không hỏi đúng sai, nhưng đứng ở lập trường của Đan Đạo các thì đây chỉ là một vụ giao dịch, lấy linh căn bảy tấc ra làm phần thưởng đã là hoàn thành giao dịch rồi, cũng không thể vì vấn đề lai lịch mà đi trách phạt học sinh, bỏ qua tính tích cực được.

Thế cho nên trong vụ này, phần thưởng của Đan Đạo các sẽ dành cho người có thể luyện chế ra được Vân Tức đan có độ tinh khiết cao nhất, xét theo mặt nào đó thì cũng coi như công bằng rồi.

Nhưng nếu như đan phương này là do bản thân học sinh tự mình sáng tạo thì sự việc lại khác hẳn, đối với đan phương tự sáng tạo thì Đan Đạo các nhất định sẽ cho ra linh căn tám tấc, hơn nữa còn phải moi cho ra chân tướng, nghiêm khắc xử phạt kẻ ăn cắp, tuyệt đối không thể phán sai, khiến cho người ta thất vọng!

Về phần ấn chứa sát cơ mà Tạ Hải Dương đã nói cũng chỉ đúng điểm này, hẳng qua là vì tin tức hắn có được không đủ, không biết rõ tình huống của Chu Tiểu Nhã nên mới đoán sai.

Ngoài ra chỗ Lâm Thiên Hạo cũng không phức tạp như Tạ Hải Dương nghĩ, Vương Bảo Nhạc lập tức đoán ra, đây là do Lâm Thiên Hạo không làm gì được mình cho nên mới nắm chắc cơ hội để chèn ép Chu Tiểu Nhã nhằm khiến mình khó chịu mà thôi.

Sau khi cho ra phán đoán căn bản, Vương Bảo Nhạc cảm thấy cực kỳ ghét con ả tên Trần Phỉ kia, vậy nên hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên trực tiếp lấy ra một thẻ ngọc đưa cho Tạ Hải Dương.

- Đây là một thẻ ngọc rỗng, cũng là một tờ giấy nợ trống, xài bao nhiêu thì ngươi cứ tự điền vào là được!

- Sau khi ngươi quay về thì đi tìm Chu Tiểu Nhã, phàm là dược liệu cô ấy cần để luyện chế Vân Tức đan thì cứ mua số lượng lớn, đảm bảo cô ấy có đủ tài liệu để luyện chế Vân Tức đan, một tháng sau giành được phần thưởng!

- Còn tiền ấy à, thứ khác ta không có nhiều chứ linh thạch thì ngay cả chính ta cũng không biết mình có thể luyện chế ra được bao nhiêu nữa!

Vương Bảo Nhạc thản nhiên mở miệng, những lời này lộ rõ khí chất đại gia, khiến cho Tạ Hải Dương hít sâu một hơi, hai mắt lập tức sáng rực lên.

Đồng thời trong lòng cũng rung động, biết rõ Vương Bảo Nhạc có thể đưa phiếu nợ trống cho mình thế này rõ ràng có ý nghĩa không tầm thường, một mặt là hắn có đủ chắc chắn, không sợ mình lừa gạt hắn, đồng thời đây cũng là tin tưởng! Ngoài ra cũng nói rõ Chu Tiểu Nhã có địa vị khá quan trọng với Vương Bảo Nhạc, lần nhân tình tặng tin tức này của hắn chuẩn không cần chỉnh, đây mới là thứ quan trọng nhất!

Tạ Hải Dương hít sâu một hơi, nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi ôm quyền cúi đầu.

- Vương sư huynh cứ yên tâm, nếu ngươi đã đưa phiếu nợ trống cho ta thì ta cũng sẽ cho ngươi thấy rõ Tạ Hải Dương ta là kẻ có nguyên tắc, có danh dự, tuyệt đối sẽ không lãng phí một viên linh thạch nào của ngươi!

Vương Bảo Nhạc khẽ gật đầu, thực ra cũng đúng như Tạ Hải Dương đã đoán, Vương Bảo Nhạc đầu tiên là tin tưởng, sau đó là đủ chắn ăn, không sợ Tạ Hải Dương hại mình, giữa hai người một kẻ ở đảo Thượng Viện, một kẻ ở đảo Hạ Viện, một người là Chân Tức một người là Cổ Võ, nếu như Tạ Hải Dương thật sự ăn gan hùm, nhũn não đi gạt mình thì Vương Bảo Nhạc có rất nhiều cách khiến cho Tạ Hải Dương phải ói ra gấp mấy lần số tiền hắn nuốt.

Sau khi tiễn Tạ Hải Dương rời đi, dõi mắt nhìn bóng lưng của hắn ở phía xa, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, xoay người trở lại động phủ ở Pháp Binh các, bế quan thêm lần nữa.

Ba ngày sau, theo tin tức ban thưởng của Đan Đạo các được công bố, toàn bộ đảo Hạ Viện đều oanh động, ngay cả đảo Thượng Viện cũng xôn xao bàn tán về việc này, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng nhận được truyền âm của không ít người, bao gồm cả Liễu Đạo Bân.

Sau khi cảm tạ bọn họ xong, Vương Bảo Nhạc lại truyền âm an ủi Chu Tiểu Nhã, sau đó mới tập trung bắt đầu luyện chế pháp khí tiếp.

Mà nay Chu Tiểu Nhã cũng cảm động vô cùng, sau khi biết được tin Vương Bảo Nhạc cho Tạ Hải Dương một phiếu nợ trống xong thì trong lòng Chu Tiểu Nhã vô cùng ấm áp, đồng thời gương mặt cũng lộ rõ vẻ nghiêm túc và quyết tâm xưa nay chưa từng có.

- Mình không thể để lãng phí linh thạch của anh Bảo Nhạc được, nhất định phải giành được phần thưởng, tiến vào đảo Thượng Viện, sau này luyện đan dược cho anh Bảo Nhạc!

Chu Tiểu Nhã hạ quyết tâm, bắt đầu nghiên cứu và luyện chế Vân Tức đan.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, một tháng nhanh chóng trôi qua, sáng hôm nay có tiếng chuông vang vọng khắp hệ Đan Đạo của đảo Hạ Viện.

Theo tiếng chuông vang xa, toàn bộ hệ Đan Đạo đều rúng động, nhìn những thân ảnh học sinh lũ lượt kéo đến hệ Đan Đạo kia, Trịnh Lương đứng bên ngoài đọng phủ, trong mắt đầy vẻ cảm khái và chờ mong.

- Rốt cuộc phần thưởng sẽ thuộc về ai đây...

Sau khi hắn thua Triệu Nhã Mộng ở kỳ khảo hạch kia xong thì cũng bỏ lỡ lần tấn chức trong bí cảnh của đạo viện vì lý do cá nhân, nhưng hắn không bỏ cuộc, định năm nay lại xin thi tiếp.

Lúc này cũng có không ít người cảm khái như Trịnh Lương, thậm chí những hệ khác cũng như thế, dù sao thì đối với người ở đảo Hạ Viện thì đây cũng coi như sự kiện lớn.

Tiếng chuông lan xa, không ít thân ảnh ùa đến từ các hệ, tập trung trên đỉnh Đan Đạo, muốn tận mắt nhìn thấy người thắng cuộc. Nhất là người ở hệ Pháp Binh lại càng đông hơn, dù Vương Bảo Nhạc đã vào đảo Thượng Viện, nhưng sức ảnh hưởng của hắn ở đảo Hạ Viện vẫn không hề sụt giảm, thậm chí rất nhiều học sinh đều mong Chu Tiểu Nhã sẽ thắng.

Nhưng Trần Phỉ cũng không hề tầm thường, nên cũng có không ít kẻ ủng hộ cô ta.

Lúc này mọi người tập trung ở đỉnh Đan Đạo này, xung quanh toàn người là người, tiếng bàn tán xôn xao không ngừng vang lên.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở giữa quảng trường phía trước, lúc này nơi đó chỉ đặt hai cái lò đan, bên cạnh mỗi lò đan còn có một thiếu nữ đang khoanh chân ngồi.

Cả hai đều có tướng mạo xuất chúng, có điều nghược lại với Chu Tiểu Nhã trẻ trung đang tức giận trừng mắt nhìn thì Trần Phỉ kia có dáng người cao gầy, dù khoanh chân ngồi đó cũng lộ ra những đường cong duyên dáng, hấp dẫn không ít ánh mắt nóng rực, mà bản thân cô ta lại lãnh ngạo, khiến cho người ta có cảm giác như nhìn thấy một tòa băng sơn, lại càng động lòng hơn nữa.

- Nhất định là Chu Tiểu Nhã thắng, đan phương này vốn là của Chu Tiểu Nhã mà!

- Cũng khó nói lắm, ta cảm thấy khả năng Trần Phỉ thắng sẽ cao hơn, dù sao thì cô ta là học sinh năm tư, kinh nghiệm nhiều hơn, thêm nữa vóc dáng của cô ấy lại còn bốc lửa, mặt lại đẹp!

Tiếng bàn tán rôm rả vang lên không ngừng, nhưng khi một chưởng viện và phó chưởng viện cùng một vị lão giả của Đan Đạo các đến nơi thì xung quanh lập tức im lặng.

Sau khi chưởng viện và vị lão giả của Đan Đạo các kia nhìn nhau một cái rồi gật đầu thì phó chưởng viện Cao Toàn hít sâu một hơi, bước lên vài bước, quét mắt nhìn Chu Tiểu Nhã và Trần Phỉ, nhất là khi nhìn đến Chu Tiểu Nhã thì khựng lại một chút, sau đó giọng nói mang theo uy nghiêm của hắn ta đột nhiên cất vang.

- Khảo hạch luyện chế Vân Tức đan bắt đầu!

Chu Tiểu Nhã và Trần Phỉ lập tức đứng dậy, bắt đầu luyện chế Vân Tức đan ngay trước mặt mọi người!

Trong lúc nhất thời, lò đan của cả hai lập tức lóe sáng.

Thời gian dần dà trôi qua, sau nửa canh giờ, hai người đã luyện chế được một nữa. Trong động phủ ở Pháp Binh các tại đảo Thượng Viện, sau khi Vương Bảo Nhạc tính toán thời gian, rốt cuộc cũng hoàn thành một trăm món pháp khí cấp một hoàn mỹ của hắn.

Lúc này Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động, nhìn cái thuẫn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, lưu quang bắn ra bốn phía do mình luyện chế ra, hưng phấn đứng phắt dậy.

- Rốt cuộc cũng xong rồi! Thời gian vừa khéo, hẳn là khảo hạch bên chỗ em bánh bao còn chưa kết thúc!

Vương Bảo Nhạc hưng phấn hít sâu một hơi, tranh thủ mở thẻ ngọc truyền âm ra xem, biết rõ khảo hạch vẫn còn đang tiến hành cho nên lập tức đi ra khỏi động phủ, bước lên khí cầu bay thẳng đến đảo Hạ Viện.

- Nếu như lần này cạnh tranh công bằng mà em bánh bao thua thì thôi, nhưng sau khi thắng mà có kẻ nào dám giở trò thì cứ chờ đó!

Giữa không trung, Vương Bảo Nhạc đứng trên phi thuyền, trừng mắt lộ ra hung quang, tốc độ tăng nhanh.