Tam Thốn Nhân Gian

Chương 47: Chắc ngươi là hồi văn học thủ đúng không




Thật lâu sau, khi trời cũng dần sáng thì tất cả mọi người ở trong nội đường cũng không hề thấy mệt, bởi vì cảnh tượng này thật sự quá hiếm thấy, lời hỏi đáp giữa lão giả đó và Vương Bảo Nhạc đã khiến mọi người cảm thấy tâm thần rung động.

Cuối cùng Vương Bảo Nhạc đứng dậy, trong mắt để lộ vẻ cảm kích mãnh liệt, cúi đầu một cái với lão giả.

- Đa tạ tiền bối! Ta không còn gì để hỏi nữa!

Vị đại sư trưởng lão đến từ Pháp Binh các của đảo Thượng Viện kia nhìn Vương Bảo Nhạc, vẻ tán thưởng trong mắt còn cao hơn cả lúc trước, mấy vấn đề mà Vương Bảo Nhạc đưa ra cũng khiến cho ông nhìn ra tạo nghệ của Vương Bảo Nhạc về hồi văn.

Tạo nghệ cỡ này trông như thể đã nhớ được hơn bảy tám mươi vạn đạo hồi văn vậy, ông hiểu rõ ràng cần phải có thiên phú cao cỡ nào mới làm được như thế, thậm chí trong lòng còn sinh ra ý ái tài, bèn mở miệng hỏi thử.

- Vị tiểu hữu này, ngươi cũng hỏi ta hơn trăm vấn đề rồi, lão phu cũng hỏi ngươi vài câu, nếu như câu trả lời của ngươi khiến cho lão phu thỏa mãn thì ta sẽ tặng cho ngươi một món pháp khí, ngươi có dám thử hay không?

Lão giả vừa nói vừa giơ tay phải lên, trong bàn tay ông lập tức xuất hiện một chiếc vòng tay có màu xanh biêng biếc như ngọc quý.

Chiếc vòng này xanh biếc một màu tựa như ngọc quý, phát ra từng đợt khí lạnh, nó vừa xuất hiện thì đã khiến cho nhiệt độ trong học đường này nhanh chóng giảm xuống.

Các học thủ ngồi quanh đều mở to hai mắt nhìn cái vòng trên tay của lão giả, mặc dù không nhìn ra được phẩm cấp cụ thể, nhưng thứ được lão giả lấy ra nhất định không phải hàng thường.

- Vương Bảo Nhạc, đây là pháp khí cấp hai đỉnh cấp đó, là võng tay trữ vật! Lại có tác dụng hộ thân nhất định, tiểu tử ngươi phải trả lời cho đàng hoàng vào.

chưởng viện nhìn qua rồi cười nói.

Ông vừa nói xong thì các học thủ còn lại đều giật mình kinh hô, thậm chí có không ít người rung động dữ dội mà bật thốt.

- Pháp khí trữ vật, ôi trời ơi!

- Đây là... Pháp khí trữ vật sao!!

- Bất kỳ một món pháp khí trữ vật nào cũng có giá trị cực lớn, căn bản không thể mua được ngoài thị trường, chỉ có đến Chân Tức cảnh mới có cơ hội sở hữu được!!

Tào Khôn đã ghen tị tới mức trừng muốn lồi cả con mắt ra, lúc này hắn liên tục hít thật mạnh, đầu óc nổ vang, Vương Bảo Nhạc cũng thấy giật mình vô cùng, hắn biết rõ tầm quý giá của pháp khí trữ vật, cũng biết rõ chế tạo loại pháp khí này khó khăn cỡ nào, càng không cần phải nói tới chiếc vòng này còn có tác dụng hộ thân.

Có thể nói giá trị của thứ ấy còn quý giá hơn rất nhiều so với pháp khí trữ vật bình thường.

Chuyện này khiến cho Vương Bảo Nhạc kích động và vui mừng, hắn hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng nói.

- Xin tiền bối hãy đặt câu hỏi!

Lão giả mỉm cười, vuốt chòm râu rồi chậm rãi cất lời.

- Tiểu tử nghe cho kỹ nhé, nếu muốn có được hồi văn nước thì cần phải có rất nhiều loại hồi văn phối hợp thôi diễn để tạo thành, nhưng trong không khí có hơi nước tồn tại, liệu có thể lợi dụng điểm này, mượn ba hình thái của nước để khiến cho hồi văn của pháp khí càng dễ khắc họa hơn, phát huy ra được hiệu quả tốt hơn, nhưng thế thì cần những loại hồi văn nào để phối hợp mới được đây?

Lão giả hỏi xong thì Tào Khôn bên kia cũng mướt mồ hôi, hắn phát hiện mình là hồi văn học thủ, mặc dù có thể nghe hiểu được vấn đề này, nhưng ngẫm kiểu gì cũng không hiểu rõ hàm nghĩa cụ thể của nó, vậy nên hắn vội nhìn qua chỗ Vương Bảo Nhạc.

Thậm chí mấy vị lão sư bên hệ Pháp Binh và ông râu dê cũng bắt đầu thử suy nghĩ, chưởng viện ngồi kế bên nghe xong cũng nheo mắt lại. Theo như ông thấy, nếu như vấn đề do Vương Bảo Nhạc đưa ra liên quan đến hồi văn học cao cấp thì vấn đề mà sư huynh của ông hỏi bây giờ cũng phải là nội dung căn bản của hồi văn học cao cấp.

Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, trong đầu nháy mắt đã xuất hiện công thức mà chị đẹp mặt nạ đã cho, sau khi phân tích vấn đề mà lão giả đã hỏi thì thêm công thức của mình vào, chỉ là vấn đề này rất khó, công thức của hắn thôi diễn lần đầu không ra được đáp án, vậy nên đầu óc của hắn cũng nhanh chóng vận hành, trong khoảng thời gian ngắn trầm tư này liên tục dùng công thức giải ra được mấy chục lần.

Trong lúc suy tư thôi diễn thì hắn lại đưa mắt nhìn chiếc vòng trong tay của lão giả Pháp Binh các, ẩn ẩn tìm được điểm quan trọng của đáp án, nhưng vẫn khó mà nói rõ được, dù sao thì đáp án của hắn cũng là dựa vào công thức để tính ra, hơi khác với cái gọi là hồi văn học cao cấp kia, vậy nên sau khi Vương Bảo Nhạc suy ngẫm một lát thì lấy một viên linh thạch ra, bắt đầu khắc họa hồi văn lên viên linh thạch đó ngay trước mặt mọi người, thế là khiến cho tất cả mọi người đang lóng ngóng tính toán cũng phải ngẩng đầu nhìn sang.

Còn trưởng lão Pháp Binh các thì vẫn điềm nhiên như thường, trên mặt còn lộ ra ý cười.

Trong lúc mọi người chú ý nhìn qua thì thấy Vương Bảo Nhạc lúc thì nhanh chóng khắc họa, khi thì dừng tay lại, công thức trong đầu liên tục phân chia tính toán, mãi cho đên sau khi thôi diễn ra đáp án mấy trăm lần thì trước mắt hắn rốt cuộc cũng xuất hiện một con số.

Ánh sáng trên linh thạch chợt lóe lên dữ dội, sau đó phát ra tiếng răng rắc rồi vỡ bụn, trong lòng Tào Khôn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhếch môi cười lạnh.

Nhưng hắn vừa xong thì thấy Vương Bảo Nhạc hoàn toàn không nhìn viên linh thạch vỡ vụn kia, chỉ lui ra phía sau vài bước rồi cúi đầu ôm quyền với vị trưởng lão Pháp Binh các kia.

- Hay lắm, hay lắm!

Trưởng lão Pháp Binh các cười vang đứng dậy, tay phải vung lên, chiếc vòng trữ vật kia lập tức bay về phía Vương Bảo Nhạc.

Vương Bảo Nhạc đón lấy, trong lòng vô cùng kích động, vội lớn tiếng tạ ơn.

- Đa tạ tiền bối đã ban cho bảo vật!

Trong mắt của chưởng viện cũng ánh lên vẻ tán thưởng, nhìn Vương Bảo Nhạc một hồi, ông râu dê và những lão sư khác cũng lộ ra vẻ tán thưởng vô cùng sâu sắc.

Chỉ là cảnh này quá sức quỷ dị, những học thủ xung quanh nhìn mà không hiểu gì, Tào Khôn mở to hai mắt, quan sát thật kỹ cũng không rõ tại sao mấy người chưởng viện lại tỏ vẻ tán thưởng như thế.

Chỉ có Lâm Thiên Hạo đứng ở kế bên là lập tức biến sắc, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, trong lòng rung động không thôi, dấy nên vô số cơn sóng gió trước nay chưa từng có.

Trong lúc tất cả học thủ đều ngơ ngác không hiểu gì thì đột nhiên họ phát hiện, phần tro bụi do linh thạch phát nổ hóa thành đột nhiên khuếch tán, tạo thành những đụn mây nhỏ, sau đó trút mưa trong một phạm vi nhỏ ở ngay trước mặt mọi người, sau đó lại có hàn khí được mượn dùng từ chiếc vòng tay mà trưởng lão Pháp Binh các đã cho bay tới, khiến cho những hạt mưa kia rơi xuống đều hóa thành viên băng rơi xuống mặt đất.

chưởng viện thấy mọi người ngơ ngác như thế thì bèn giải thích.

- Cái khó của vấn đề này không phải ở chỗ chọn và khắc hồi văn, khó ở chỗ đơn giản hóa nó, mà khó hơn nữa... Chính là cần phải mượn linh, mượn hàn khí từ vòng tay khiến cho ba hình thái của nước được thể hiện một cách hoàn mỹ!

Điều này lập tức khiến cho mọi người đần mặt ra hít sâu một hơi, vô cùng kinh hãi, cả đám nhìn Vương Bảo Nhạc cứ như nhìn thấy thần nhân, Tào Khôn thì như bị sét đánh trúng, chôn chân đứng hóa đá tại chỗ.

Lúc này trưởng lão Pháp Binh các mỉm cười bước tới trước định rời khỏi học đường, lúc đi ngang qua bên cạnh Vương Bảo Nhạc còn vỗ vai hắn cười nói với chưởng viện ở bên cạnh.

- Tên nhóc này chính là hồi văn học thủ của hệ Pháp Binh đấy à, khá lắm, khá vô cùng ấy chứ!

Tào Khôn nghe thế thì thân thể run mạnh, vẻ mặt còn khó coi hơn mếu, chưởng viện chỉ mỉm cười chứ không nói, mấy người râu dê cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái. Nhưng Vương Bảo Nhạc lúc này đã tỉnh lại từ trong biển đề bài kia, nhớ tới lời mỉa mai của Tào Khôn ban nãy thì lập tức ra vẻ khiêm nhường mở miệng đáp lời trưởng lão Pháp Binh các.

- Tiền bối, cái này... Ta không phải hồi văn học thủ, hắn mới là hồi văn học thủ!

Nói xong Vương Bảo Nhạc cố ý chỉ thẳng mặt Tào Khôn đang mếu máo.

Trong lòng Tào Khôn lúc này căm hận không sao tả xiết, nhưng bị mọi người nhìn thẳng nên hắn không dám để lộ, chỉ ráng mỉm cười ôm quyền chào hỏi, nhưng hắn chưa chào xong thì trưởng lão Pháp Binh các đã thu hồi ánh mắt, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ tò mò.

- Vậy ngươi nhất định là lb học thủ đúng không!

Lâm Thiên Hạo lập tức biến sắc, Vương Bảo Nhạc mỉm cười ra chiều xấu hổ, mặc kệ sắc mặt của Lâm Thiên Hạo ra sao, đưa tay chỉ thẳng vào mặt hắn rồi nói.

- Hắn mới là lb học thủ, tiền bối, ta là linh thạch học thủ!

Trưởng lão Pháp Binh các nghe vậy thì lấy làm bất ngờ, dường như có phần không dám tin, sau khi suy tư một lúc thì lấy một thẻ ngọc trên người ra đưa cho Vương Bảo Nhạc.

- Bên trong thẻ ngọc này có ghi chép lại một phần về rèn luyện chế tạo học của lb sau này, ngươi có thể xem trước cho quen rồi tự mày mò học cũng được.

Đưa thẻ ngọc xong thì vị trưởng lão Pháp Binh các này cũng rời khỏi cùng với chưởng viện.

Sau khi chưởng viện quay lại thì nói vài câu khích lệ mong mọi người cố gắng, sau đó lại hỏi thăm việc học của Vương Bảo Nhạc rồi mưới tuyên bố chấm dứt buổi học lần này.

Mấy ông râu dê cũng lần lượt rời đi, nhưng trước khi đi ai cũng nhìn Vương Bảo Nhạc mấy cái, nhất là ông râu dê, nhìn Vương Bảo Nhạc mà cười toe toét, ông cảm giác lúc trước mình chọn đặc chiêu đúng là chuẩn không thể chỉnh.

Vậy nên sau khi khen ngợi khích lệ Vương Bảo Nhạc vài câu thì ông mới rời đi cùng với các lão sư của hệ Pháp Binh.

Sau khi các lão sư rời đi thì Vương Bảo Nhạc lập tức được các học thủ xúm tới làm quen vô cùng thân thiết, vừa cười nói vừa đi rời khỏi đỉnh chưởng viện, đến chân núi mới tạm biệt quay lại hệ của mình.

Duy chỉ có hai người Tào Khôn và Lâm Thiên Hạo là mặt mày đen thui, trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc chằm chằm.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này Tào Khôn nhất định sẽ lên lụi cho Vương Bảo Nhạc ngàn vạn nhát dao...

- Tào Khôn, ngươi nhớ phải cố gắng nhiều vào... Ta sợ bước tiếp theo của tên béo đó chính là đoạt chức học thủ hồi văn của ngươi đấy!

Lâm Thiên Hạo thấy lòng nặng trĩu, dù biết có nhắc nhở cũng thế nhưng hắn vẫn thở dài lên tiếng nói với Tào Khôn.

Tào Khôn đứng đờ ra một hồi, lúc trước hắn cũng có cảm giác không ổn, lúc này hô hấp trở nên dồn dập hơn, mặt mày tái mét, lập tức ôm quyền quay về động phủ bắt đầu điên cuồng học tập.