*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Nhã Mông mỉm cười nhìn lại, Hoàng Vân San cũng mỉm cười. Lúc này, Hoàng Vân San mới quay đầu nhìn sang Vương Bảo Nhạc, dò xét từ trên xuống dưới một phen, Vương Bảo Nhạc cũng nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt của hai người giao nhau, Hoàng Vân San đột nhiên bật cười.
"Nếu như ông chồng của ta đã thua dưới tay người thì chắc ta cũng không phải đối thủ của người rồi. Nếu đã thế thì ta giao chìa khóa cho ngươi vậy. Ngươi đã thắng chồng ta thì phải tiếp tục chiến thắng, trở thành đệ nhất đi!"
Nói đoạn, Hoàng Vân San vung tay phải lên, mấy chục chiếc chìa khóa rơi xuống trước mặt Vương Bảo Nhạc. Sau đó, cô lại mìm cười nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi mới rời đi.
Từ khi đến cho tới lúc rời đi chỉ nói một câu như thế làm cho Khổng Đạo như có điều suy nghĩ, hết nhìn Triệu Nhã Mông rồi lại nhìn Vương Bảo Nhạc đang lâm vào trầm tư bên kia, sau đó đột nhiên nói. "Bảo Nhạc, người ta thích người đấy à... Không thì sao lại ngàn dặm tặng chìa khóa thế này..."
Vương Bảo Nhạc chớp mắt toan lên tiếng, nhưng Triệu Nhã Mộng lại hừ một tiếng.
"IQ của Khổng Đạo ngươi đúng là giảm nặng rồi"
"Triệu Nhã Mông, cô có ý gì hả!"
Trong lòng Khổng Đạo mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ không phục. Thực tế, lời hắn nói ban nãy rõ ràng là cố ý muốn khích Triệu Nhã Mông một phen.
"Không có ý gì, nhưng nếu như người đàn ông của TRiệu Nhã Mộng ta thất bại thì ta cũng mong người chiến thắng hắn sẽ trở thành người mạnh nhất trong lần thí luyện này. Như vậy thì người đàn ông của ta chỉ thua trong tay người mạnh nhất chứ không phải thua dưới tay một kẻ thất bại tương tự. Như thế sẽ giúp thanh danh của hắn ít bị ảnh hưởng nhất. Hắn cũng có thể giữ vững tâm cảnh, có cợ hội quật khởi lần nữa để tự mình đánh bại kẻ kia!" w●ebtruy●enonlin●e●com Triệu Nhã Mông thản nhiên nói. Lời cô nói ra khiến Khổng Đạo nhất thời không biết phản bác ra sao, chỉ có thể sẵng giọng đáp lại.
"Cô cũng là kẻ điên..."
"Đấy là do người không hiểu thôi!"
Triệu Nhã Mộng mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, trong mắt ánh lên tia sáng khác thường, chợt hỏi.
"Bảo Nhạc, ngươi có hiểu không?"
Bị Triệu Nhã Mông nhìn như thế khiến tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, ánh mắt bất giác lướt qua thân hình yểu điệu của Triệu Nhã Mộng...