Chỉ nhìn lướt qua, Tưởng Tích Tích liền nhanh chóng cúi đầu, trên mặt hiện ra hai đóa mây đỏ, cũng may cô nương kia đã chậm rãi đóng cửa lại. Nàng ta nhìn cả bàn đều chuột bị phanh thây thì vẫn kinh hồn chưa định vỗ về ngực mình, “Ông trời ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì, những con chuột chết này là từ đâu tới?” Nói xong, nàng lại ngắm thanh trường kiếm dính đầy máu Tưởng Tích Tích cầm trong tay, “Chúng nó đều là bị ngươi giết chết sao? Vừa rồi những tiếng động kia là do ngươi làm ra sao?”
Tưởng Tích Tích lúc này mới chú ý tới nàng ta còn chưa mặc trang phục chỉnh tề, ngực còn lộ ra một mảng trắng sứ, vì thế tay nhẹ nhàng chỉ chỉ, nhắc nhở nàng ta.
Cô nương kia liếc nàng một cái, miệng tê một tiếng, xoay người sửa sang lại quần áo rồi mới quay đầu lại, “Câu hỏi của ta ngươi chưa trả lời đâu, những con chuột này đều là do ngưoi xử lý sao?”
“Đúng thế.” Nàng đúng sự thật ngắn gọn đáp lại.
“Chúng nó là từ đâu tới?” Nàng ta quệt miệng, nhón chân cẩn thận mà bước qua đống xác chuột, sợ giầy mình bị dính máu chuột.
“Chúng nó đột nhiên xuất hiện ở trong miếu, không biết là từ chỗ nào chui ra.”
Cô nương kia dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, ngón tay chọc lên vai Tưởng Tích Tích,” Vậy còn ngươi, ngươi từ chỗ nào chui ra?”
Nàng ta mở miệng thực không khách khí, Tưởng Tích Tích tất nhiên là tức giận, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt tú mị kia, không nói tiếng nào.
Cô nương kia cười khúc khích, lộ ra một hàm răng trắng tinh, “U, tức hả? Tuổi không lớn, nhưng tính tình thật ra không nhỏ,” nói xong, nàng khom người hành lễ, “Cô nương, xin hỏi ngài là từ nơi nào đến nơi đây, đến chỗ này của chúng ta để làm gì?”
Giọng nói của nàng ta trước sau vẫn ngả ngớn, nhưng Tưởng Tích Tích đang ở nơi trời xa đất lạ, không muốn cùng nàng ta xảy ra tranh chấp, huống hồ mục đích của nàng là tìm người. Nghe ngữ khí của cô nương kia thì nàng ta hẳn là người đị phương không thể nghi ngờ. Đúng lúc nàng có thể hỏi thăm nàng ta có biết Phàn Khánh Phong không.
Tưởng Tích Tích hắn giọng nói, “Ta tới trấn Thanh Thủy để nhờ cậy bằng hữu, hắn tên là Phàn Khánh Phong, không biết cô nương có không nhận ra không?”
“Phàn Khánh Phong?” Cô nương kia rốt cuộc cũng nghiêm túc đánh giá Tưởng Tích Tích, nhìn trong chốc lát, nàng ta run rẩy hai vai cười, “Nhận được, nhưng ông ta đã chết nhiều năm trước rồi.”
Nghe câu này, máu trong người Tưởng Tích Tích đều lạnh, nàng trừng lớn mắt, “Ngươi nói thật sao? Phàn Khánh Phong thật sự đã chết?”
“Thật, so với vàng còn thật hơn, ông ta là cha ta, mấy ngày trước ta còn đi tới mộ bái tế mà, ngươi nó có thật hay không?” Nói xong, nàng ta không chút để ý mà đùa bỡn một lọn tóc, sau đó hỏi tiếp, “Ngươi làm sao quen cha ta, lấy tuổi tác của ngươi thì lúc ngươi sinh ra ông ta đã chết mấy năm, chẳng lẽ ông ta báo mộng cho ngươi hả?”
Vẫn là miệng lưỡi sắc bén trước sau như một, nhắc tới cha mình cũng dám đùa giỡn, Tưởng Tích Tích lắc đầu thở dài, “Người quen cha ngươi không phải là ta, là …… Huynh trưởng của ta.”
“Huynh trưởng của ngươi? Đó là ai?”
Tưởng Tích Tích nhanh chóng đem thư của Trình Mục Du từ trong ngực đưa ra, tay nải không biết đã bị con ngựa đem đi đâu nhưng may phong thư này vẫn ở đây. Nàng đem tin đưa qua, “Huynh trưởng của ta nói cha ngươi nhìn thấy thư này thì tự nhiên sẽ thu lưu ta một đoạn thời gian, cho nên ta mới ngàn dặm xa xôi lại đây.”
“Ngươi phạm vào việc gì? Chẳng lẽ là khâm phạm nào đó của triều đình?” Nghiêng con mắt đánh giá Tưởng Tích Tích vài cái, nàng ta nhún nhún vai, “Cũng không giống a, một tiểu cô nương choai choai thì cũng chẳng có bản lĩnh mà cướp pháp trường.” Nói xong, nàng ta xoay đầu, đem thư mở ra, bắt đầu đọc.
Sau khi xem xong, chút ngả ngớn kia đã không thấy, nàng ta nghiêng đầu nhìn Tưởng Tích Tích đánh giá trong chốc lát, sau đó thong thả ung dung đem lá thưu gấp lại, vòng eo uốn éo đi ra ngoài điện, “Đi theo ta.”