Tân An Quỷ Sự

Quyển 10 - Chương 294: Vô thương





Mãi đến ngày hôm sau, Tưởng Tích Tích ngồi ở bên cạnh bàn cùng mẹ con ba người ăn sáng thì Phàn Tình vẫn gục mặt xuống, cho nàng khuôn mặt lạnh lẽo.


Tuy chuyện tối qua chẳng liên quan gì đến nàng nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, không tiện cùng người tranh chấp, vì thế Tưởng Tích Tích không thể không cười nịnh nọt, “Phàn Tình tỷ, ngươi đừng nóng giận, về sau ta thấy mèo liền đuổi, tuyệt không làm chúng nó vào sân nữa.”


Phàn Tình câu được câu không uống cháo, vẫn không để ý tới nàng, nhưng thật ra Phàn Ấm đi đến bên cạnh lại đem một đĩa rau ngâm đến trước mặt nàng, “Ngươi đừng tự trách, con mèo kia không phải thấy trong viện có chuột thì cũng sẽ không đến, mau ăn cơm đi, ăn xong ta đưa ngươi đến một chỗ tốt.”


Phàn phu nhân cũng đi tới, “Vết thương trên chân Tưởng cô nương chưa khỏi, con đừng để nàng đi khắp nơi.”


Tưởng Tích Tích cảm nhận được không khí áp lực trong phòng, vội nói tiếp: “Không có việc gì, chỉ chút vết thương nhỏ này thì không vấn đề gì, từ nhỏ ta đã tập võ, không biết đã bị bao nhiêu vế thương nghiêm trọng hơn, phu nhân cứ yên tâm.”


Phàn phu nhân cười, “Cũng được, náo nhiệt hôm nay xác thật đáng để xem, chỗ khác không có đâu, có muốn nhìn cũng không nhìn được.”


“Rốt cuộc là cái gì vậy?”


“Bái tằm thần.”


Đi tới chân núi Thanh Luân, Tưởng Tích Tích mới hiểu rõ cái chuyện “Bái tằm thần” này rốt cuộc là chuyện gì. Truyền thuyết nói rằng ngày 16 tháng ba là sinh nhật tằm thần, đất Thục vì để chúc mừng người đã mang cho họ giàu có và sung túc mà muốn cử hành một hoạt động chúc mừng dài nửa tháng, vì tằm thần mà tưng bừng ăn mừng. Bởi vậy, nửa tháng ba, sau rằm được gọi là tằm nguyệt, mà hôm nay là lễ đưa tằm hoa để bắt đầu tằm nguyệt. Sau khi thu hoạch kén tằm, người nuôi tằm lấy rượu và đồ nhắm tế tạ tằm thần, tế xong thì những cô nương xinh đẹp nhất từ mọi nơi sẽ đem tằm hoa dâng lên, tới cung phụng trước tượng tằm thần, cầu tằm thần phù hộ cho nằm sau vụ tằm sẽ thuận lợi.


“Cho nên, cả buổi trưa hôm qua các ngươi ra ngoài là để thu thập hoa tươi sao?”


Phàn Ấm gật gật đầu, “Ở trấn Thanh Thủy, mỗi nhà đều chuẩn bị tằm hoa, hoa nhà ai được chọn thì chính là vinh quang vô hạn, năm sau tằm nhà đó sẽ được tằm thần chiếu cố. Nhà chúng ta tuy không nuôi tằm nhưng cũng rất coi trọng chuyện chọn tằm hoa này, rốt cuộc là tặng hoa cho thần tiên, có ai không vui chứ?”


“Thì ra là thế,” Tưởng Tích Tích gãi đầu, “Nhưng sao nhà các ngươi không nuôi tằm?”


Phàn Ấm thở dài, “Ngươi cũng thấy rồi, ta cùng tỷ của ta đều sợ mèo mà nếu không có mèo thì không thể nuôi tằm được.”


“Không có mèo sao lại không nuôi tằm được?”


Đôi mắt Phàn Ấm xoay quanh, sau đó dán lên tai Tưởng Tích Tích nhỏ giọng nói, “Ngươi biết tằm túy không?”


Nàng kinh ngạc, “Tằm túy?”


Phàn Ấm vội vàng che miệng nàng lại, “Nhỏ giọng chút, trong tằm nguyệt mà nói tằm túy là không may mắn.”


“A, nhưng nó rốt cuộc là cái gì?”


Phàn Âm đem Tưởng Tích Tích kéo đến một bên, tránh khỏi đám người đang rộn ràng nhốn nháo, “Mỗi năm trước lễ tằm nguyệt, người nuôi tằm đều phải đem tằm thất (phòng nuôi tằm) quét tước sạch sẽ, có nhiều phương pháp một là đùng nước vôi ở trước cửa vẽ một cây cung, cánh cung hướng ra phía ngoài, có ba mũi tên trên đó cũng hướng ra ngoài, như vậy tằm túy cũng không dám từ cửa sổ tiến vào. Thứ hai là để một mẹt tằm không ở trong tằm thất, trên mẹt để một miếng giấy hình vuông, từ ngoài ruộng rút một cây đậu tằm có cả rễ quấn với một cây lúa mạch non, lấy giấy hồng bao lại, lại lấy dây thừng buộc một cái lưỡi hái không có cán, đem ba vật này cùng nhau treo lên trong tằm thất. Sau đó lên núi đem ba vật này đặt trên lều tằm trên núi, dùng để trừ tà đuổi túy. Thứ ba là người nuôi tằm dùng rượu đựng trong bình gốm, trong suốt quãng thời gian nuôi tằm, đem bình rượu đặt ở trong tằm thất, cũng có thể trừ túy, là phương pháp có uy lực nhất.”




“Phiền toái thế sao, thế tằm túy kia rốt cuộc là thứ gì? Liên quan gì đến chuyện hai người các ngươi sợ mèo?” Tưởng Tích Tích lắc đầu cảm thán.


Phàn Ấm cười, “Muội muội, ngươi thật là người tính tình nôn nóng, ta còn chưa nói xong ngươi đã chịu không nổi. Ba phương pháp bên trên tuy mọi người đều dùng nhưng không phải biện pháp chính, thật sự muốn đuổi tằm túy thì cần thỉnh tằm miêu.”


“Tằm miêu?”


“Sau khi quét dọn sạch sẽ tằm thất, người nuôi tằm sẽ làm việc đầu tiên là thỉnh tằm miêu. Người nuôi tằm thích đến hội chùa để thỉnh tằm miêu, cho rằng tằm miêu ở hội chùa được thần cảm ứng, càng linh nghiệm, không chỉ có thể săn chuột mà còn có thể tích rất nhiều ác khí. Tượng đất màu có hoa văn của tằm miêu được đặt ở chỗ góc tường, giấy ngũ sắc có vẽ tằm miêu được dán trên tường, còn dán ở phía dưới mẹt tằm, như vậy chuột sẽ không dám tới.”


“Từ từ, cho nên tằm túy kia chính là chuột?”


Phàn Ấm lắc đầu, “Đúng thế mà cũng không phải thế.”


“Vì cái gì……. Không phải thế?”


“Chuột đương nhiên là mối nguy hại lớn nhất cho tằm, nếu không đề phòng, chúng sẽ ăn sạch ấu trùng tằm, cho nên mỗi nhà ở đây đều nuôi mèo, hơn nữa cũng đối xử với bọn nó cực tốt, mỗi con đều được ăn ngon, uống nước trong, con nào con nấy đều béo mọng. Nhưng không thể coi tằm túy là chuột bởi vì nó không cụ thể như thế. Ngươi nghĩ xem, nếu thật là chuột thì sao phải trừ tà và hiến tế, những cái này đều để đối phó với yêu ma, đối với chuột thì chẳng có tác dụng gì hết. Nhưng những biện pháp trừ tằm túy đó lại được lưu truyền tới nay, có thể thấy được, lão tổ tông cũng biết thứ này không dễ đối phó như thế.”


Tưởng Tích Tích không nói chuyện, nàng nhìn đám ngừoi rộn ràng phía trước, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến việc lạ ngày hôm qua nhìn thấy ở trong miếu: Đám chuột đó lúc đang muốn công kích mình, lại lập tức như nhận được lệnh gì, điên cuồng hướng tượng tằm thần mà tiến công. Vì sao? Chúng nó chỉ là chuột thôi mà, sao có thể hành động thống nhất, mục tiêu chính xác đến thế chứ?


“Uy, ngươi không phải bị dọa rồi chứ?” Phàn Ấm ôn nhu ôm lấy bả vai nàng, “Đồ ngốc, đây chỉ là truyền thuyết, truyền thuyết mà thôi, thời gian dài chút là biến thành truyền thống, tất cả mọi người đều biết là giả, nhưng chẳng ai đi tìm kiếm đến tột cùng, chẳng qua có chút kiêng dè mà thôi.” Nàng hướng phía trước nhìn, lúc này mới phát hiện người tụ trước tằm thần miếu càng ngày càng đông, vì thế nhanh chóng lôi kéo tay Tưởng Tích Tích đi về phía trước, “Chúng ta đi nhanh lên, nếu không sẽ không kịp xem lễ hiến hoa.”


Phàn Ấm cùng Tưởng Tích Tích vẫn cướp được vị trí tốt nhất —— sườn núi đối diện với đại điện của tằm thần miếu, từ góc độ này, các nàng có thể nhìn toàn bộ quá trình một cách rõ ràng.


Pho tượng tằm thần vẫn là bộ dáng cũ, chẳng qua, có người đem một khối lụa hồng khoác trên lưng pho tượng, khiến nó thoạt nhìn càng thêm vui mừng. Trên bàn phía trước pho tiợng cũng có lư hương dùng để hiến tế, còn có một mâm trái cây và điểm tâm tràn đầy, không khác gì các hoạt động hiến tế khác.


“Năm nay là hoa nhà ai được chọn?” Tưởng Tích Tích nhớ tới đoàn hoa mà Phàn Tình ôm trong lòng ngực tối hôm qua, liền biết hoa của Phàn gia năm nay không được chọn rồi.


Phàn Ấm hướng phía trước hếch hếch cằm, “Chính là Dụ gia thiếu gia, Dụ vô Thương.”


Vô thương, tên này thật là hiếm lạ, Tưởng Tích Tích nghĩ trong lòng, lại hướng phía trước nhìn lại, nhìn thấy một thiếu niên mảnh khảng, ngồi trước đại điện, đang phe phẩy cây quạt hương bồ, lẳng lặng nhìn chằm chằm tượng tằm thần.


Người bên cạnh đều đứng, duy có hắn là ngồi ngay ngắn trước điện, cũng không phải hoa nhà hắn được chọn, cũng không phải bởi vì Dụ gia là nhà giàu của trấn Thanh Thủy, mà bởi vì hắn không có chân.


Dụ Vô Thương ngồi trên một cái xe lăn làm bằng cây trúc có bốn bánh, áo choàng nửa dưới vì không có chống đỡ nên có vẻ trống rỗng, bị gió thổi phồng lên, cả người tựa như đang ngồi trên đám mây.