“Nó không phải Minh Linh sao?”
Đạo sĩ vốn đang dùng cánh tay trái chống đỡ đợt tiếng công của Hữu Nhĩ thì nghe thấy lời Trình Đức Hiên nói thì lập tức ngẩn ra, vì thế lập tức ăn một trượng của Hữu Nhĩ bổ vào ngực.
Nhưng hắn lại giống như không cảm nhận được đau đớn, đé giày lùi về sau vài bước, sau đó hắn ngước cái đầu cháy đen về phía trước, nhìn “Minh Linh” bị Trình Đức Hiên dẫm thành mấy khối trên đất, sau đó cười lạnh, bả vai hơi rung động vài cái, “Nó không phải Minh Linh? Không phải Minh Linh sao?”
Hữu Nhĩ thấy mưu kế đã bị hắn nhìn thấy thì gào lên một tiếng, vung trượng liền chém tới đỉnh đầu hắn nhưng còn chưa tới gần thì lão đạo bỗng nhiên đá một chân, đúng vào đầu vai nó, khiến cả người nó bay ra ngoài, xoay vài vòng trong không trung mới ầm ầm rơi xuống đất.
“Nào có phải Minh Linh, chỉ là một nắm bông mà cũng dám lừa lão phu sao?” Lão đạo ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, sau đó mím môi, mặc niệm mấy câu phù chú, hiển nhiên lại muốn biến hình. Nhưng ngay sau đó miệng hắn không nói nữa, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, giống như cả người bị một tia chớp từ trên bổ xuống.
Lân trùng đã kịp thời chui vào trong tai hắn trước khi hắn kịp nói ra câu phù chú cuối cùng. Nó quay cuồng trong đầu đạo sĩ kia một vòng, lại theo cổ họng xé xuống bụng, cắn rách nội tạng, gân mạch của hắn. Trên người nó tuy vết thương chồng chất, mỗi lần động đậy đều sẽ đau đớn, nhưng nó vẫn không dừng lại, máu huyết của kẻ thù khiến nó hưng phấn, vui mừng khó có thể kiềm chế. Nó tung hoành trong cơ thể lão đạo kia,đem huyết nhục của hắn quấy thành bùn.
“Đông” một tiếng, lão đạo ngã ngửa tren đất, hai mắt hơi mở, không nhúc nhích mà nhìn mây đen dần ta trên bầu trời, ánh trăng xuyên qua khe hở của những đám mây chiếu xuống bên dưới, đem đại địa nhuộm một tầng trắng bạc. Nhưng hắn đã không còn nhìn được nữa, trải qua hơn ngàn năm sinh tử, hắn rốt cuộc vẫn ngã xuống trước mặt đối thủ hắn kiêng kị nhất.
Có tâm vô tướng, tướng lại theo tâm mà sinh ra, có tương vô tâm, tương theo tâm mà diệt. Vô tâm thì sẽ vô tướng
Thấy lão đạo đột nhiên ngã xuống đất, Trình Đức Hiên tự biết đại thế đã mất, ông ta kinh hoảng thất thố mà nhìn quanh, chân lùi về sau,muốn thừa dịp sắc trời tối đen chạy thoát khỏi đây. Nhưng lưng ông ta thình lình đụng phải một thân thể lạnh băng, run rẩy quay đầu lại thì đã thấy con ngươi lạnh lẽo của Yến Nương, “Trình đại nhân, ngài y thuật cao minh, không bằng ngài giúp vị đạo trưởng này bắt mạch xem hắn còn có chút sinh cơ nào không?”
“Xương thịt dưới da đã nát bét rồi, sao còn có thể còn mạng chứ?” Trình Đức Hiên run run mà lắc đầu, không dám nhìn vào mắt Yến Nương.
Yến Nương khẽ cười một tiếng, thở ra khí lạnh, dán lên tai ông ta khiến Trình Đức Hiên lại run một cái, nhanh chóng bưng tai, sợ nàng dùng cách tương tự đối phó với mình.
“Trình đại nhân, hóa ra ngươi cũng biết sợ cơ đấy. Ngươi biết không, lần đầu tiên ta dùng thân phận mới này gặp ngươi, ta còn tưởng ngươi sẽ là một ông lão mắt mờ, răng rụng, nhưng không nghĩ tới đã 11 năm trôi qua mà ngươi vẫn không có gì thay đổi mấy, thậm chí còn trẻ hơn khi làm ở Thái y viện. Lúc ấy ta đã kinh ngạc, vì sao kẻ giết tiên đế là ngươi vẫn ăn ngủ như thường, ở quan trường như cá gặp nước, giống như sự kiện 11 năm trước chỉ như mây khói, tiêu tan trong trí nhớ của ngươi rồi. Thẳng đến giờ khắc này, ta mới hiểu được loại người như ngươi không phải có trái tim sắt đá, không phải cái gì cũng không sợ mà là không biết xấu hổ, chưa bao giờ biết tự trách, cũng không biết hối hận.”
Giọng nàng càng lúc càng cao, nghe thấy thế thì chân Trình Đức Hiên liền mềm nhũn ra, cả người ngã trên đất, đôi tay và chân bò trên đất, muốn tránh thoát chất vấn của Yến Nương. Trong lúc hoảng hốt, ông ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vì thế vội vàng trốn đến sau lưng người nọ, túm tay áo hắn, nhỏ giọng cầu xin, “Mục Du, ngươi giúp ta nói chuyện, nàng là phu nhân của ngươi, ngươi còn cứu nàng, hẳn là nàng sẽ nghe ngươi nói chuyện.”