Nghe Lâm lão gia nói như vậy, Lâm phu nhân khóc lóc xua tay, “Đại nhân a, hôm qua bọn họ đi rồi, thảo dân xác thực chưa làm gì, không riêng Cầm Nhi, hạ nhân trong nhà đều có thể làm chứng, thỉnh ngài minh giám a.”
Trình Mục Du nhìn Tôn Cầm, “Đem việc hôm qua ngươi nhìn thấy nói rõ, không được nói dối nửa lời, nếu dám nói dối thì chính là phạm pháp.”
Tôn Cầm hành lễ xong liền nói, “Dân nữ tuyệt không dám nói nửa câu dối trá. Hôm qua dân nữ từ Tam Tô Quan về sau khi gặp biểu đệ thì lập tức đi Lâm phủ, lại vừa lúc gặp được Xu Nhi tới nháo. Cô mẫu nhất thời khó thở, liền đả thương nàng ta. Sau khi dượng cùng Xu Nhi đi rồi, dân nữ vẫn luôn ở bên cạnh cô mẫu, bởi vì biểu đệ tới Tam Tô Quan rồi thì thân thể càng ngày càng khoẻ mạnh, cho nên cô mẫu tâm tình tốt lên nhiều. Chúng ta nói chuyện đến tận hừng đông mới chợp mắt được chút. Sau đó chúng ta bị người đại nhân phái tới đánh thức nên liền theo họ tới Tân An phủ.”
Trình Mục Du ngước mắt, “Loảng xoảng” từ trên ghế đứng lên, “Ngươi nói…… Ngươi đi Tam Tô Quan?”
***
“Đại nhân hoài nghi hung thủ giết chết Xu Nhi chính là tam thi ngày ấy thuộc hạ gặp ở Tam Tô Quan?” Trong thư phòng, Tưởng Tích Tích thậm chí không kịp chờ Trình Mục Du uống xong trà thì đã sốt ruột hỏi.
“Ngươi biết Xu Nhi chết thế nào không?” Trình Mục Du uống ngụm trà rồi đem cái ly đặt trên bàn.
“Cường bạo, giết người.”
“Cho nên ta cảm thấy người giết chết Xu Nhi tuyệt không phải phàm nhân.”
“Vì cái gì?” Tưởng Tích Tích bám riết không tha.
Trình Mục Du nhìn Lưu Tự Đường ngồi ở một bên liếc mắt một cái. Lưu Tự Đường liền đứng lên, đi đến bên người Tưởng Tích Tích, hướng nàng cười cười, “Ngươi là cô nương chưa lấy chồng, có một số việc không tiện biết sâu, cũng không cần hỏi nữa. Nhưng ngươi nghĩ xem, ngươi là ở gần Tam Tô Quan gặp phải tên cuồng đồ kia, mà Xu Nhi chết cũng có ít nhiều liên quan đến Tam Tô Quan cho nên Trình huynh hoài nghi cũng không phải không có lý.”
Tưởng Tích Tích đỏ mặt lên, đại khái đoán được hắn nói đến cái gì nên trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó quay đầu nhìn về phía Trình Mục Du, “Đại nhân tính toán làm thế nào?”
“Việc đã đến nước này, ta cần thiết phải tự mình đến Tam Tô Quan một chuyến. Tích Tích, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, trong chốc lát chúng ta cùng Lưu đại nhân sẽ cùng nhau đi.”
Tưởng Tích Tích đáp lời rồi ra ngoài. Trình Mục Du lúc này mới nói với Lưu Tự Đường, “Trong cơ thể Xu Nhi không lưu lại thể dịch của nam nhân, nhưng lại có dấu hiệu bị cường bạo. Ta cũng đã phái người cẩn thận điều tra xung quanh, nhưng không hề phát hiện gì, đây thật sự trái với lẽ thường. Thứ hai nàng ta là bị bóp chết, nhưng trên cổ lại không lưu dấu tay. Thứ ba, ta đã hỏi mọi người trong Lâm phủ, lời khia không khác gì Tôn Cầm, kể cả có bị mua chuộc thì người nói dối cũng dễ nhận ra, mà bọn họ lại không giống như đang nói dối.”
Lưu Tự Đường gật gật đầu, “Mấu chốt nhất chính là căn bản không bắt được nghi phạm, không thể chỉ dựa vào lời nói của Lâm Hiếu Chi mà định tội phu nhân ông ta được. Vì thế đại nhân mới thả Tôn Tuệ đi. Đây cũng là hợp tình hợp lý.”
Trình Mục Du im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hiền đệ, Cửu Hiền Nữ rốt cuộc là loại người gì?”
“Nói không rõ, nàng tuy tuổi không lớn, nhưng thoạt nhìn vô dục vô cầu, rất là có bộ dáng của một cao nhân lánh đời.”
“Vô dục vô cầu?” Trình Mục Du rùng mình, “Người đều có dục vọng, tam thi thần chính là dục vọng hóa thành, nàng ta sao lại là ngoại lệ chứ? Chẳng qua không biết dục vọng của nàng ta là cái gì?”