Diêm Khả Vọng tập tễnh bước đi trên con đường lạnh vắng. Lúc ông ta vừa chạy thì chân bị trẹo nên hiện tại mỗi bước đều đau đến tê tâm liệt phế nhưng dù thế thì ông ta cũng không dám thả chậm bước chân. Người của giáo úy phủ tuy không đuổi tới nhưng không đại biểu ông ta đã an toàn, mới vừa rồi người khác tuy rằng cái gì cũng chưua thấy rõ ràng, nhưng ông ta lại rõ ràng nhìn thấy thứ đồ vật phá nát tấm da người của Tạ Tiểu Ngọc.
Đó là một cây ngân châm, thon dài, lóe hàn quang, nó từ ngoài tường bay tới, lập tức liền đem tấm da ông ta tỉ mỉ khâu vá phá rách.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diêm Khả Vọng vô cùng căng thẳng, trên trán rơi xuống vài giọt mồ hôi lạnh. Ông ta ngẩng đầu nhìn phía cuối con đường, phát hiện nơi đó sương mù lượn lờ, tựa hồ cất giấu thứ gì đó vì thế ông ta cắn răng một cái, thân mình vừa chuyển liền quẹo vào một con hẻm nhỏ ngoằn nghoèo.
Hai bên con ngõ là những dãy nhà hoang, mặt tường loang lổ, rách mướp, cửa sổ không có một tấm là hoàn chỉnh, gió lùa một cái là hàn khí từ bốn phương tám hướng sẽ luồn qua quần áo đơn bạc của ông ta.
Lẽ ra, Diêm Khả Vọng hẳn phải bị đông lạnh run bần bật mới đúng, nhưng cả người ông ta lại đầy mồ hôi, trên cổ, phía sau lưng, trên đùi đều chảy ra mồ hôi khiến quần áo đều ướt sũng.
“Da của ta đâu?”
Có một nhân ảnh từ một phiến của sổ ở phía trước vừa động, một cái đầu dò ra, đỏ bừng, chỉ có cơ bắp cùng những mạch máu ngang dọc đan xen, da đã bị lột bỏ, máu huyết cứ thế tí tách rơi theo mặt tường xuống.
“Da của ta đâu?” Nó đang cười, tiếng cười dữ tợn, giống một cây châm cắm vào trong lòng Diêm Khả Vọng.
Diêm Khả Vọng run run, thậm chí có thể nghe được tiếng răng mình va vào nhau, ông ta cất bước chạy về phía trước, nhưng mỗi một cái cửa sổ màu đen đều có một cái đầu đã bị lột da thò ra, chúng nó đều đang hỏi: “Da của ta đâu? Diêm Khả Vọng, da của ta đâu?”
Diêm Khả Vọng hỏng mất rồi, ông ta hé miệng, nhưng tiếng gào lại bị đè ở trong lòng, không sao phát tiết nỗi sợ hãi. Ông ta chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, “Ta sai rồi, ta không nên lột da các ngươi, tha cho ta, tha cho ta.”
Những “Người” đó từ cửa sổ bước ra, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng Diêm Khả Vọng đi qua, từng tầng từng tầng đem ông ta đè bên dưới.
“Đem trả da cho ta, đem trả da cho ta……” Tiếng kêu xuyên thấu hẻm nhỏ, vang vọng bầu trời đêm, nhưng thanh âm này chỉ có mình ông ta nghe được. Lúc thi thể ông ta bị người ta phát hiện vào hừng đông thì hai mắt đã trừng lớn, miệng méo sang một bên, đúng bộ dạng bị sống sờ sờ mà dọa chết.
Yến Nương đứng ở đầu ngõ, nhìn chân Diêm Khả Vọng run rẩy vài cái, cuối cùng duỗi thẳng, không nhúc nhích thì cười lạnh một tiếng, “Một chút ảo thuật là có thể giết chết ngươi, Diêm Khả Vọng, ngươi rốt cuộc cũng chột dạ, biết chính mình hại người vô số, không thể chết già, cho nên mới bị dọa đến thế.”
Dứt lời, nàng khinh miệt nhìn thi thể kia, sau đó quay đầu đi đến cuối phố.
***
“Tưởng cô nương, sao một đường cô đều im lặng vậy? Cô mất tiếng rồi hả?” Lưu Tự Đường tùy tay bẻ một cành liễu trêu ghẹo mà cọ trên mặt nàng vài cái.
Tưởng Tích Tích đem cành liễu đẩy ra, trên mặt lộ ra nghiêm túc hiếm có, “Tạ Tiểu Ngọc là bị cái người têm Diêm Khả Vọng kia làm thành một tấm da người đúng không?”
“Hẳn là như vậy, trong thân thể nàng ta đều nhét bông tơ, ta cũng đã thấy kỳ quái, người đã chết thì sao thân thể không hủ bại. Hóa ra đã bị làm thành con rối.” Lưu Tự Đường nhún nhún vai.
Tưởng Tích Tích vẫn không nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ta thấy bộ dáng Tần Ứng Bảo thì hẳn là thương tâm đến cực điểm, tựa hồ đã có chút ngây ngốc. Hắn tuy đáng giận nhưng cũng đáng thương, vốn dĩ đã tuyệt vọng, lại đột nhiên có hy vọng, tuy rằng chỉ là giả dối, nhưng nhất định cũng làm hắn mừng rỡ như điên. Có điều cuối cùng chút hư ảo này cũng vỡ vụn.” Nàng thở dài, đôi mắt vốn ảm đạm lúc này bịt kín một tầng lệ quang.
Lưu Tự Đường thu hồi nụ cười không đứng đắn trên mặt, “Tích Tích, ngươi trưởng thành rồi, cũng sẽ vì nhi nữ tình trường mà thương tâm rơi lệ.”