“Trình đại nhân, sao hôm nay ngài lại tới một mình thế?” Nhìn thấy Trình Mục Du một mình một người đi về phía bọn họ, mấy lão nhân đang chơi cờ vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh hắn khom người hành lễ, “Đại nhân, chẳng lẽ ngài vẫn là vì vụ án của Hàn gia mà tới sao?”
Trình Mục Du đáp lễ, gật đầu nói phải, “Vài vị lão nhân gia, ta còn có chuyện phải hướng các vị hỏi thăm, nghe nói sau khi Hàn gia xảy ra chuyện thì các thôn dân còn thường xuyên nhìn thấy trong nhà có bóng người đong đưa, thậm chí nhìn thấy hàng mã phải không?”
Mấy người lại nhìn nhau, rồi lão nhân đứng đầu mới nói, “Đúng là như lời đại nhân nói, không ít người trong thôn đều thấy được bên trong Hàn trạch có ánh lửa, còn ẩn ẩn có tiếng cười truyền đến, thật giống như năm đó Hàn Hiểu Nguyên mở tiệc vậy. Hơn nữa, có khi còn có thể nghe được tiếng vó ngựa từ bên kia truyền tới, cho nên, tất cả mọi người đều nói người Hàn gia âm hồn không tan, đã chết rồi nhưng vẫn bồi hồi trên mảnh đất này. Ngay cả tiểu nhân cũng từng nhìn thấy ánh lửa qua khe cửa, ánh lửa chợt lóe chợt lóe khiến ta sợ tới mức thiếu chút nữa là đái ra quần, vội vàng vào nhà luôn.”
“Khang Cân cô nương kia lúc trước mọi người nói là do Hàn Hiểu Nguyên ra biển mua về, vậy mọi người có thể kể cho ta nghe chuyện xưa có liên quan tới nàng ta không?”
“Nàng ấy trừ bỏ xinh đẹp thì cũng không nghe được chuyện gì nữa. Nhưng sự xinh đẹp của nữ nhân này cũng đã là đề tài lớn nhất rồi. Lúc ấy có rất nhiều người hướng Hàn Hiểu Nguyên hỏi xin nàng ta nhưng Hàn Hiểu Nguyên sủng nàng ấy lên tận trời, lưu li đình cũng vì nàng mà xây nên, làm sao bỏ được nàng chứ…..”
“Từ từ, lão nói nhiều người muốn nàng ta ư? Những người đó là ai? Ngài có biết không?”
Lão đầu nhi cười cười, “Những truyện này đều là lưu truyền trên phố, thật giả khó phân, dù sao thì đó cũng là việc của những kẻ hiển quý, tiểu dân chúng như chúng ta cũng chỉ là nghe chút chuyện mới mẻ, rốt cuộc có chuyện tranh giành tình cảm không thì làm sao bọn tiểu nhân chúng ta biết được.”
“Đại nhân, ngài sao lại…… Sao có thể làm thế?” Khuôn mặt của Khang Vân lại lướt qua đầu hắn, nàng che chắn cánh tay lõa lồ của mình, cả mặt đều là hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ vậy.
“Không thể, nguyên nhân sẽ không thể đơn giản như thế được, vì một nữ nhân mà có thể gây ra một vụ án kinh thiên động địa đến thế sao?” Trình Mục Du nói thầm trong miệng, cũng không cáo biệt mà đã xoay người chậm rì rì đi về phía trước.
Mấy lão đầu nhi bị cử chỉ kỳ quái của hắn làm cho sửng sốt. Chờ hắn đi xa bọn họ mới nhỏ giọng nghị luận nói, “Đều nói vị Trình đại nhân này là người tuyệt đỉnh thông minh, sao hiện tại nhìn thấy lại như si ngốc thế này.”
“Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là giả ngu, những phàm phu tục tử như chúng ta vẫn không nên đi phỏng đoán tâm tư của ngài ấy thì tốt hơn.”
Trình Mục Du theo con đường mòn đi về phía Hàn trạch, dọc theo đường đi hắn đều hốt hoảng, đầy bụng tâm sự, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã bò lên những bậc thang cao cao, đứng trước cửa lớn loang lổ vết sơn đỏ. Hắn chưa tiến vào, đôi mắt xuyên qua khe cửa mà nhìn vào bên trong sân viện tàn tạ: Rốt cuộc là ai? Tích Tích, Sử Phi và Sử Kim đã dựa theo danh sách mà tra xét từng người một, nhưng căn bản không tìm được người khả nghi. Cũng đúng thôi, án này đã qua 9 năm, ai cũng đều biết bất kỳ manh mối nào cũng đều đã theo thời gian mà trôi mất, bằng không quan phủ cũng sẽ không dùng biện pháp mất thời gian kia để đi tra xét. Hung phạm kia vô cùng giảo hoạt, sao có thể không nghĩ tới điểm này. Hắn đương nhiên sẽ ha ha cười mà qua, sẽ không để người điều tra có nửa phần nghi ngờ.
Hiện tại, thảo cũng đánh, xà cũng kinh rồi, nếu muốn phá án, chỉ sợ càng thêm khó khăn.
Trong mắt Trình Mục Du phảng phất có mây đen kích động. Hắn nhắm mắt lại, lại hung hăng mở ra, đối với ám ảnh trong đầu mình hung hăng nhìn lại một cái.
“Lộc cộc đát……”