Ngoài cửa sổ, mắt ánh mặt trời ấm áp đầy đất, bóng cây lắc lư. Ngày xuân phô bày toàn bộ mị lực của mình ra, chẳng giữ lại chút gì.
Nhưng phong cảnh bên ngoài lại xa không bằng cảnh kiều diễm trong phòng.
Nữ tử quần áo không chỉnh tề, nằm trên người Huệ Quảng thở dốc: “Đại sư, nghe ngươi giảng kinh thì nghiêm trang như thế, không nghĩ tới ngươi lại là người như thế.”
Huệ Quảng vuốt mái tóc hỗn độn của nàng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất đẹp, “Nếu ngươi đến nhiều hơn vài lần thì sẽ phát hiện càng nhiều đồ vật không tưởng được.”
Nữ tử xoay người ôm cổ hắn, khóe mắt đuôi lông mày đều là vẻ lười biếng, “Là cái gì vậy? Ngươi mau nói cho ta đi.”
“Thật sự?” Khóe mắt hắn hiện lên một đạo ánh sáng nhạt, “Hiện tại liền muốn biết sao?”
Nữ tử chu môi, “Che che giấu giấu, nói, ngươi có phải đem thứ tốt đều để lại cho nữ nhân khác không……”
Lời còn chưa dứt thì quần áo vừa mới mặc tốt đột nhiên lại bị kéo xuống. Huệ Quảng vùi đầu vào cổ nàng, hô hấp của hắn trầm trọng mà dồn dập, còn mang theo chút rung động, lông mi quét qua da thịt nàng, khiến nàng ngứa ngáy, “Làn da của ngươi thật trắng, so với ánh trăng còn lóa mắt hơn, còn không có chút tì vết nào, giống như sa tanh bóng loáng, biết không? Ta thích nhất sự tinh tế, mềm mượt và thơm ngọt này…..”
Hơi thở ấm áp phun lên gò má nàng, nữ tử ý loạn tình mê, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai tay gắt gao ôm lấy lưng rộng lớn của hắn.
Huệ Quảng ngẩng đầu lên, một cánh tay chống đất, đôi mắt vẫn không rời khỏi thân thể hoàn mỹ kia, không buông tha bất kỳ một chỗ nào. Hắn cười, nụ cười tham lam bò lên khóe miệng, một tay khác thì lần xuống dưới đệm, từng chút một thăm dò vào trong……
“Đại sư, nhanh lên…..” Nữ tử phun ra lời than nhẹ dễ nghe.
“Đừng nóng vội,” hắn dùng môi mình lấp kín môi nàng, khóe mắt lại có nước mắt rơi xuống, “Lập tức sẽ xong, ta sẽ để ngươi nhấm nháp lạc thú chí cao vô thượng trên thế gian này.”
Ngón tay hợp lại, hắn rốt cuộc đem đồ vật kia nắm trong tay, vừa muốn đem nó từ dưới đệm rút ra thì bên ngoài lại truyền đến tiếng “Đốc đốc” gõ cửa, tiếng nói của tiểu sa di theo khe cửa tiến vào, “Phương trượng, bên kia lại cho người tới, thỉnh ngài qua một chuyến.”
Huệ Quảng nhấp môi, đem đồ trong tay lại nhét vào dưới đệm, giọng nói lập tức lạnh nhạt đi nhiều, “Đã biết, ta lập tức đi.”
Hắn bò dậy từ trên người nữ tử kia, đem tăng bào và áo cà sa mặc vào. Thình lình, một đôi tay mềm mại từ phía sau ôm lấy eo hắn: “Đại sư, đều nói người xuất gia không hỏi thế sự, ngươi đây là muốn đi đâu?”
Huệ Quảng nắm lấy bàn tay sơn đỏ của nàng ta, mổ nhẹ lên mu bàn tay, “Hôm nay ngươi đi về trước, năm ngày sau ta chờ ngươi ở Tàng Thư Các. Yên tâm, chuyện ngươi muốn biết ta sẽ tỉ mỉ nói cho ngươi.”
Nói xong, hắn liền đi ra ngoài cửa, bóng dáng thon dài dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ phiêu dật tiêu sái, phảng phất một hạt bụi cũng không rơi trên người hắn được.
Nữ tử lười biếng dựa nghiêng ở trên đệm, thấy hắn đi xa rồi mới lưu loát xoay người ngồi dậy, mặc xong quần áo rồi bắt đầu đi tới lui giữa các kệ sách, trên mặt là lo âu rõ ràng, so với nữ tử bị tình dục che mờ vừa nãy như hai người khác nhau.
“Thí chủ, để ta đưa ngài đi ra ngoài, nếu để người khác nhìn thấy thì không tốt.” Tiểu sa di đứng ở chỗ cửa nghỉ chân, thấp giọng gọi nàng.
Thần sắc trên mặt nữ tử chợt hòa hoãn lại, nàng hướng hắn cười, “Sao đã vội vã đuổi ta đi thế? Tiểu hòa thượng, ngươi cùng phương trượng của ngươi giống nhau, đều thích giả vờ đứng đắn.”