Sau khi từ Vương phủ đi ra thì chân trời đã lộ ra một tia ám sắc. Trình Mục Du cùng Yến Nương lên chiếc xe ngựa ngoài cửa, ngồi đối mặt với nhau lặng im, không nói một lời. Xe ngựa chạy dọc con phố dài, sau chừng nửa canh giờ thì sắc trời cũng đã tối mịt, hoàng hôn rốt cuộc không chịu nổi thời gian kéo xuống mà rơi xuống bên ngoài thành Biện Lương.
Khi ánh chiều tà cuối cùng bị đỉnh núi phía xa cắn nuốt, Yến Nương rốt cuộc cũng đánh vỡ sự im lặng chết chóc bên trong xe ngựa. Nàng nhìn về phía Trình Mục Du, nhẹ giọng hỏi, “Quan nhân, từ khi ra khỏi Vương phủ thì tâm sự của chàng liền nặng nề, không bằng chàng nói ra để ta cùng chàng phân ưu.”
Trình Mục Du nhìn về phía Yến Nương, trong bóng đêm đôi mắt nàng sáng lấp lánh, giống như sao trời lập lòe.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, gằn từng chữ, “Phu nhân, hôm nay chúng ta đi Chu gia và Vương gia. Chu gia là nơi đầu tiên thu mua Đằng Hồ, sau đó nàng ta bị Chu công tử bán qua tay cho Vương công tử. Phu nhân có nhớ rõ vị Chu công tử kia và Vương đại nhân miêu tả Đằng Hồ như thế nào không?”
Yến Nương nhướng mày, nhẹ giọng nói, “Chu công tử bởi vì mỹ mạo của Đằng Hồ nên mới mua nàng ta về, hắn nói năm đó hắn tới Dương Châu, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Đằng Hồ, bởi vì nàng kia là người xuất sắc nhất trong đám Minh Linh nữ.”
“Nhưng một tuyệt thế giai nhân như vậy lại bị hắn dùng để đổi lấy mấy trăm lương bạc. Chu gia là gia đình kinh thương, trong nhà vốn không thiếu bạc, vì sao hắn lại đem ái thiếp của mình bán cho người khác chứ?”
“Chu công tử kia đưa ra lý do là vì hắn thiếu Vương công tử tiền đánh bạc, lại không dám tìm mẫu dạ xoa trong nhà đòi tiền, cho nên mới không thể không đem Đằng Hồ bán cho Vương công tử, lấy cái này để gán nợ. Nhưng vừa rồi khi rời khỏi Chu gia, chúng ta có tìm hạ nhân hỏi thì cách nói của bọn họ lại khác với Chu công tử.”
Trình Mục Du hơi hơi gật đầu một cái, “Không sai, Chu công tử vì sợ bị liên lụy nên mới không dám nói ra chân tướng. Nguyên do thưc sự hắn bán Đằng Hồ cho Vương công tử là vì một chữ ‘sợ’. Người hầu của Chu phủ nói lúc Đằng Hồ mới tới Chu gia thì Chu công tử cực kỳ sủng ái nàng ta, nhưng sau đó lại bắt đầu xa cách. Bởi vì mỗi lần hắn cùng Đằng Hồ hoan hảo xong thì ánh mắt nàng ta đều lạnh lẽo, dày đặc hàn khí. Chu công tử thậm chí từng uống say nói với người khác rằng mỗi lần hắn đến phòng của Đằng Hồ đều sẽ phải cẩn thận kiểm tra một phen, lấy hết kéo và kim khâu đi rồi mới dám cùng nàng ta làm việc nam nữa. Bởi vì hắn tuy mê luyến thân thể nàng ta nhưng lại sợ nàng ta sẽ chính tay đâm mình. Sau đó cảm giác này càng ngày càng lớn, lúc đó hắn mới nhịn đau đem Đằng Hồ bán cho Vương gia.”
Yến Nương nói tiếp, “Tên người hầu kia còn nói sau khi Đằng Hồ đi rồi, Chu công tử mới nói một câu: Có vài người tâm lạnh, làm thế nào cũng không nóng lên được.”
“Không sai, sau đó Đằng Hồ đến Vương gia, theo Vương đại nhân nói thì bởi vì ông ta và Vương công tử không ở một chỗ nên cũng không thấy Đằng Hồ được bao nhiêu lần, nhưng chỉ qua vài lần gặp gỡ mà ấn tượng của ông ta với nàng kia cũng khắc sâu.”
“Cách nói của Vương đại nhân và người Chu gia giống nhau, ông ta nói vị cô nương kia không thân cận với bất kỳ ai, mặc dù bề ngoài thì thuận theo nhưng ông ta có thể nhìn ra oán trách và lãnh khốc trong lòng nàng ta. Vương đại nhân còn nói, ông ta cũng từng mấy lần khuyên Vương công tử, để hắn không giữ Đằng Hồ lại nhưng Vương công tử bị mỹ sắc mê hoặc, căn bản không nghe lời ông ta khuyên giải. Vì thế sau này mới xảy ra thảm án kia.”
Trình Mục Du gật đầu, “Vương đại nhân còn nói một chi tiết, trước khi xảy ra vụ án mấy ngày, con ngựa trong phủ của Vương công tử bị người ta giết, con ngựa mẹ kia còn đang hoài thai, bị người ta đâm nhiều nhát, mà con ngựa con cũng bị mổ ra, trên người cũng trúng vô số vết đao mà chết. Lúc ấy, Vương công tử hoài nghi việc này là do Đằng Hồ làm, vì thế mới đánh nàng ta một trận, nhưng không hỏi được gì, cuối cùng sự việc cứ thế chìm xuống.”
Yến Nương nhìn chằm chằm vào Trình Mục Du một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi hỏi, “Ý đại nhân là Đằng Hồ này tàn nhẫn độc ác, tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường ư?”
Trình Mục Du cũng nhìn về phía nàng, trong giọng nói lộ ra một tia hàn ý, “Ta đang nghĩ, nếu Đằng Hồ đã giết chết hai người, lấy tính cách của nàng ta thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha cho mẹ mìn đã bán mình lúc trước.”