“Đại nhân, chính là nơi này,” Tưởng Tích Tích chỉ vào một tấm cửa gỗ ở phía trước, “Nơi này chính là Văn gia, con thứ của Văn gia tuy rằng lúc ấy tuổi nhỏ nhưng nhiều ít cũng biết chuyện của Chung bà tử.”
Trình Mục Du gật đầu, ý bảo Tưởng Tích Tích tiến lên gõ cửa, mới vừa gõ vài cái thì thiếu niên nàng gặp lần trước đã mở cửa nhô đầu ra, “Tưởng đại nhân, sao lại là ngài?”
“Lần này lại muốn quấy rầy ngươi, bất quá chuyện quá khẩn cấp, cho nên Trình đại nhân cũng tự mình tới đây.”
Thiếu niên Văn gia lúc này mới nhìn thấy phía sau Tưởng Tích Tích còn có hai người, một trong đó là Tân An huyện lệnh Trình Mục Du, một người khác là một nữ tử chưa đến hai mươi, đôi mắt lấp lánh, toàn thân có một loại ý nhị nói không nên lời.
“Trình đại nhân đích thân tới hàn xá, tiểu nhân thất lễ, mau mời các ngài vào bên trong ngồi.” Hắn nói xong liền mở cửa lớn.
Trình Mục Du giơ tay ngăn hắn lại, “Tình huống của nhà ngươi ta nhiều ít cũng có biết, không cần đi vào, đừng quấy nhiễu phụ thân ngươi. Chúng ta tìm nơi yên tĩnh, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề rõ ràng.”
Thiếu niên kia gật gật đầu, vài người lại một lần nữa đi tới bên dưới cây đa lớn. Hiện tại sắc trời đã tối, nơi này trừ mấy người bọn họ thì không một bóng người. Trình Mục Du không chút nào để ý ngồi trên chiếu, nhìn thẳng thiếu niên kia, “Ngươi đối với việc của Chung bà bà có biết gì không?”
Hài tử kia lắp bắp kinh hãi, “Chung bà bà? Đại nhân nói chính là vị lão bà bà cả đời làm dù kia sao?”
Trình Mục Du gật gật đầu, vị nữ tử bên cạnh hắn cũng đi về phía trước hai bước, tập trung tinh thần nhìn thiếu niên kia.
“Thanh danh của bà ta ở trong nông trại không tốt lắm, rất tham tiền, nếu ai không chiếu cố sinh ý của bà ta thì chẳng khác nào cùng bà ta kết thù. Tiểu nhân còn nhớ rõ có lần ta và ca ca ra ngoài đi chơi, trong lúc vô tình dẫm vào sạp hàng của bà ta, kết quả bị bà ta đuổi theo hai con phố, nói tiểu nhân dẫm hỏng dù của bà ta rồi. Cuối cùng cha tiểu nhân bị bà ta dây dưa đến không chịu được, đành phải bỏ tiền ra mua cây dù kia, lúc này mới giải quyết xong một việc phiền toái. Nhưng sau đó con trai duy nhất của bà ta bị bệnh chết, tất cả mọi người đều đồng tình bà ta nên ngày thường cũng không so đo, lại chiếu cố sinh ý của bà ta.”
“Ngươi nói chính là Chung Cối?”
“Chính là hắn, nói đến cũng kỳ quái, Chung đại ca cùng mẫu thân hắn hoàn toàn bất đồng. Hắn là người hiền lành, đối với ai cũng đều cười hì hì. Trong ấn tượng của tiểu nhân thì hắn chưa từng tức giận với ai. Tiểu nhân nhớ rõ lúc ca ca xảy ra chuyện, mấy ngày Chung đại ca đều tới hỗ trợ. Lúc ấy cha mẹ đã gần như hỏng mất, tang sự của ca ca do hắn một tay ôm đồm. Có một buổi tối, tiểu nhân còn nhìn thấy hắn ngồi ở ngoài phòng trộm gạt nước mắt, nói ca ca quá đáng thương, hài tử tốt như vậy sao lại đi chứ? Đáng tiếc a, người tốt không có hảo báo, ca ca đi không lâu thì Chung đại ca cũng bị bệnh hiểm nghèo, trong một đêm liền đi.”
“Bệnh hiểm nghèo sao? Ngươi có thể nói rõ hơn không, Chung Cối kia rốt cuộc là bị bệnh gì?” Yến Nương bắt lấy trọng điểm trong lời hắn, không buông tha mà hỏi.
Thiếu niên kia lắc lắc đầu, “Không biết a, Chung bà bà nói hắn nửa đêm bị sốt, cả người nóng đến lợi hại, đại phu cũng chưa kịp mời thì đã đi. Buổi sáng ngày hôm sau chúng ta biết được thì lúc đó hắn đã nhập quan tài, không ai biết được bộ dạng cuối cùng của hắn là thế nào.”
“Nhanh như vậy đã làm tang sự, người trông thôn không nghi ngờ sao?”
“Chung bà bà nói người đã chết không thể để ở nhà qua đêm, cho nên mới vội vàng như thế nhưng,” hắn ngẩng đầu nhìn Yến Nương, “Vì sao phải hoài nghi? Chung bà bà là mẹ ruột hắn. Hắn chết rồi bà ta khóc đến suýt nữa thì tắc thở, chẳng lẽ còn gạt chúng ta cái gì sao?”
***