Cửu Hiền Nữ đứng ở bên cạnh một tảng đá lớn nhô ra bên cạnh khe núi, tay cầm ống sáo thổi thật lâu, nhưng trước sau nàng ta vẫn không thấy thân ảnh của Bành Cứ. Nàng ta buông cây sáo, sắc mặt từ từ âm trầm, “Không tốt, nếu là ngày thường thì nó đã sớm trở lại, nếu không trở lại thì chính là không về được nữa.” Nàng ta nhìn Tân An thành ở nơi xa, mặt nổi lên một nụ cười nham hiểm âm trầm, “Xem ra, trong thành này thế nhưng có cao nhân ở.” Năm ngón tay nắm cây sáo của nàng ta càng siết chặt, thấp giọng trầm ngâm nói, “Trình Mục Du cũng đối với ta nổi lòng nghi ngờ rồi, xem ra việc này đã không tránh được. Vậy không bằng cứu cùng bọn họ đấu một trận, chỉ cần kéo dài tới ngày canh thân thì dù bọn họ có mọc cánh cũng không tìm được ta.”
Nàng ta quay đầu lại, nhìn Bành Chất cùng Bành Kiểu phía sau lưng mình, “Ở trên núi nghẹn đến không kiễn nhẫn rồi đúng không. Đi đi, nơi kia phồn hoa, có thứ các ngươi thích, đi ăn đủ chơi đủ rồi lại trở về.”
Hai cặp chân được lệnh thì chậm rãi đi vào trong bóng đêm, chỉ để lại một mình Cửu Hiền Nữ đứng ở cạnh khe núi, mắt như sương lạnh nhìn phương hướng Tân An thành.
***
“Quỳ Châu bên kia có phát hiện gì?” Lưu Tự Đường vừa đi vào thư phòng đã cao giọng hỏi nha dịch Trịnh Dung Hòa phái tới.
Tưởng Tích Tích thấy Yến Nương ngồi bên cạnh thì vô cùng vui vẻ nói, “Yến cô nương, ngươi cũng tới.”
Yến Nương hướng nàng cười, sau đó lại nhìn đến trên người nha dịch kia, Tưởng Tích Tích liền đi tới gần nàng ngồi xuống, tập trung tinh thần nghe nha dịch kia báo cáo tình huống ở Quỳ Châu.
“Là thế này, một tháng nay chúng ta đều dựa theo chỉ thị của Lưu đại nhân, dò hỏi xung quanh Trường Nhạc Cung, muốn tìm ra người có liên quan hoặc biết chuyện gì. Trời xanh không phụ người có lòng, tìm gần hai mươi ngày thì chúng ta tìm được một đôi lão phu thê. Bọn họ ở trong một khu vườn trồng cây ăn quả ở hạ du sông, ngày thường ở trong căn nhà tranh bên trong vườn quả, bởi vì mùa đông, cây không có trái nên bọn họ không ở đó nữa mà đến nhà nhi tử sống qua một mùa đông này. Mấy ngày trước đây họ trở về thu thập vài món quần áo, ai ngờ vừa lúc gặp phải chúng ta.
“Hai người bọn họ đã từng thấy người ở Trường Nhạc Cung sao?” Lưu Tự Đường vội vàng truy vấn.
Nha dịch kia thở hổn hển, “Hồi bẩm đại nhân, hai lão nhân kia nói sau khi lão quan chủ của Trường Nhạc Cung đi về cõi tiên thì nơi đó vẫn để hoang phế. Mãi cho đến bảy năm trước, trong quan đột nhiên có một vị đạo trưởng ở, nhưng người nọ hành tung bí ẩn, rất ít khi đi ra ngoài, cho nên bọn họ vẫn luôn không thấy được bộ dáng của hắn. Sau đó tiểu đạo sĩ trong quan ngày càng nhiều, đại bộ phận đều là nhân sĩ nơi khác nên bọn họ cũng không quen biết, chỉ biết là mỗi ngày chuông vang lên thì đạo quan liền có khói bếp dâng lên, các đạo sĩ cũng theo đó bắt đầu tự mình tu hành, rất là chăm chỉ. Sau đó một thời gian, ngẫu nhiên sẽ có ba năm đạo sĩ xuống núi, chẳng qua là mỗi lần được hỏi bọn họ tu hành cái gì thì những người đó đều ấp úng ngậm miệng không nói chuyện, làm như có nỗi niềm khó nói, cho nên về sau hai người cũng không hỏi nữa. Vào chạng vạng một ngày, có hai đạo sĩ tìm tới cửa hỏi bọn họ trong núi này có rắn độc, con rết linh tinh không, còn hỏi bọn họ có thể bắt rắn độc không? Nếu có thể thì bọn họ sẽ dùng bạc đổi. Phu thê hai người hơi có chút giật mình, hỏi bọn hắn muốn những thứ độc vật đó để làm gì. Bọn họ lại chỉ nói là sư phụ cần, hỏi tiếp thì không nói gì nữa.”
“Rắn độc,” Lưu Tự Đường như suy tư gì đó mà lặp lại câu này một lần, sau đó lại thúc giục nói, “Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Những người đó làm sao lại mất tích?”