Diêm Khả Vọng sờ đến cây gậy gỗ táo ở bên cạnh, dùng sức hướng tấm da người chọc chọc. Đống da người vừa rồi còn vặn vẹo, đột nhiên dừng lại, trở nên mềm oặt, chậm rãi từ trên người ông ta chảy xuống. Diêm Khả Vọng thở một hơi thật mạnh, nhấc chân hung hăng dẫm lên tấm da người kia, vừa dẫm vừa mắng, “Lão tử dám giết ngươi một lần, thì cũng dám giết ngươi lần thứ hai, sống lại thì thế nào, chỉ có chút bản lĩnh đó còn dám muốn mệnh của ta……”
Nói đến đây, chân ông ta đột nhiên dừng giữa không trung, đầu chuyển qua phía bạch y nhân kia, trên mặt đều là kinh ngạc.
Thiếu niên hướng ông ta cười nói, “Thế nào, hiểu ra chưa? Cù Trọng thật sự đã sống lại lần nữa, động tác cũng linh hoạt như lúc sinh thời, so với con rối ngươi làm thì giống hơn nhiều đúng không?”
Diêm Khả Vọng buông chân, thân mình mềm nhũn gục xuống trước mặt bạch y nhân, “Thỉnh cao nhân vì tiểu nữ thêu hồn, chớ nói hoàng kim vạn lượng, kể cả muốn toàn bộ gia sản của ta cũng được.”
Cửa mật thất được mở ra từng lớp, bạch y nhân cùng thiếu niên theo Diêm Khả Vọng đi vào, phát hiện đối diện cửa để một cái giường mềm, bên trên là lăng la tơ lụa hoa mỹ tĩnh xảo, trên đó có một vị cô nương mới hơn hai mươi, mắt phượng dài, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trên mặt mang theo một mạt cười vĩnh không tan. Nàng ta mặc một thân áo dệt tiên hạc, trên đầu cắm một cây trâm phỉ thúy, trong nhã nhặn lộ ra quý giá.
Bạch y nhân nhìn cô nương kia cẩn thận đánh giá một vòng, “Thanh Ca, nàng chính là Thanh Ca rồi.”
Diêm Khả Vọng đi đến mép giường, ngồi dựa vào gần cô gái kia, đem tay nàng kéo đến trong lòng, đặt bên miệng nhẹ thổi mấy hơi, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, “Đúng là tiểu nữ, ta làm công việc này đã vài thập niên, lại chưa từng nghĩ đến có ngày sẽ đem nữ nhi của chính mình chế thành một bộ da người, cũng là tác phẩm ta vừa lòng nhất.”
Ánh mắt của bạch y nhân giấu dưới đấu lạp trở nên càng sắc sảo hơn, trong miệng hắn lại thở dài, “Từ đầu đến chân nàng không hề có tì vết, ngươi làm như thế nào vậy?”
Diêm Khả Vọng tự phụ cười, “Thanh Ca là nữ nhi của ta, ta sao có thể để nàng chịu nửa phần thương tổn chứ? Mặc dù nàng đã chết ta cũng không muốn phải mổ thi thể nàng vì thế ta dùng thủy ngân.”
“Thủy ngân?”
“Thủy ngân rất nặng, chỉ cần ở trên dỉnh đầu đục một lỗ, đem thủy ngân rót vào thì lập tức da và cơ bắp sẽ bị kéo ra, cứ thế không đến nửa canh giờ thì ta đã có một tấm da hoàn hảo. Đương nhiên, đây mới chỉ là phần đầu, mấy năm sau ta ngày ngày dùng Long Tiên Hương huân tấm da này, lại tô vẽ hương liệu đắt nhất ở Tây Vực khiến cho tấm da không bị hủ, vĩnh viễn duy trì bộ dáng vốn có lúc sinh thời. Cuối cùng, ta lại đem bông tơ tốt nhất bỏ vào bên trong, từng chút một, mỗi tấc vân da đều không thể làm sao, như thế mới tạo ra cơ thể không chút thiếu sót này của Thanh Ca.” Nói xong, ông ta si ngốc nhìn con rối da người bên cạnh, “Thanh Ca của ta thật đẹp, có phải không?”
“Đúng là rất đẹp, cho nên ta mới tốn bao sức lực trèo đèo lội suối tới tìm nàng.” Nói xong lời này, quần áo trên người bạch y nhân lập tức nứt ra, đem toàn bộ thân mình lộ ra.
Từng tấm xương trắng thật lớn, tầng tầng vờn quanh, uốn lượn kích động, giữa đám xương cốt là cơ bắp màu đen, phiếm xanh, đem cả gian mật thất chiếu sáng.
Còn chưa kịp suy nghĩ vì sao lại thế này thì một trận gió đã nghênh diện đánh tới Diêm Khả Vọng, ngay sau đó, vô số bông vải từ miệng Thanh Ca trào ra, giống bông tuyết tung bay, nháy mắt đem tầm mắt ông ta chặn lại. Chờ mở mắt ra thì ông ta phát hiện người kia đã không thấy đâu, còn Thanh Ca thì ngồi ngay ngắn trên giường nhìn mình chằm chằm, đột nhiên, mí mắt nàng nháy lên, trên mặt nổi lên một nụ cười linh động.
Diêm Khả Vọng liều mạng xoa xoa đôi mắt, “Thanh Ca? Là con sao?”
Vừa lên tiếng ông ta đã thấy có chỗ nào đó không đúng, bởi vì Thanh Ca vẫn còn đang nhìn ông ta cười, nhưng lại không hề có sự cảm động cha con gặp lại, ngược lại có một sự trào phúng, giống như mưu kế đã đạt thành.