Hoa ma ma hiển nhiên cũng thấy được, bởi vì bà ta đang không chớp mắt nhìn chằm chằm sơn động âm u trong cái núi giả kia, tay siết chặt tay của Tiểu Giản.
“Xôn xao.”
Một đạo kim quang từ cửa động vọt ra, hướng bọn họ phóng tới, hai người tránh không kịp, lúc cho rằng sẽ bị thứ gì đó đụng phải thì lại phát hiện thứ kia như mảnh vải vô hình, xuyên qua thân thể bọn họ, hướng về phía trước mà lao nhanh.
Hoa ma ma cùng Tiểu Giản nghẹn họng quay đầu lại nhìn trân trối, thấy thứ vừa rồi xuyên qua người mình lại là mấy con ngựa hàng mã, trên người chúng kim quang lấp lánh, dán đầy giấy bạc dùng để hiến tế, cái đuôi thô dài lay động trong không trung. Chúng nó phát ra một tiếng hí vang, thân thể sau đó hóa thành vô số hạt bụi màu vàng kim, rơi rụng xuống đêm vắng như mưa.
“Đó là…… Cái gì?” Hoa ma ma từ đầu đến chân đã bị mưa xối ướt đẫm, nhưng bà ta lại bất chấp điều này, thân thể run rẩy càng ngày càng lớn, không biết vì bị dầm mưa ướt sũng hay vì nguyên nhân gì khác.
“Hàng mã, hàng mã.” Tiểu Giản nhìn bà ta nói, “Ma ma, hàng mã từ âm phủ đã trở lại, liệu nó có…… Có đem thứ gì từ âm phủ tới đây không?”
Lời này hắn nói rất nhẹ, giống như sợ ai nghe thấy. Hoa ma ma nhìn khuôn mặt Tiểu Giản trắng hơn tờ giấy, vừa định khuyên giải an ủi hai câu, để hắn không cần nói bừa thì lại một tiếng vang kỳ quái truyền đến.
Thanh âm kia đến từ động trong núi giả, “Kẽo kẹt…… Răng rắc……” Như có thứ gì đang đi lại trong động, dẫm nát cành lá khô ở bên trong.
“Là cái gì? Ở chỗ đó là cái gì?” Giọng Tiểu Giản đã có chút nức nở, hắn liều mạng lôi kéo cánh tay Hoa ma ma, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa động.
Một đôi chân tràn đầy bùn đất xuất hiện ở cửa động, móng chân rất đen, trong kẽ móng chân cũng đầy bùn đất, chỗ không có bùn đất che thì lại là một mảnh trắng xanh, dưới sự hỗ trợ của bùn đen thì càng thêm chói mắt, khiến lòng người vừa lạnh vừa khẩn trương. Hai người nhìn chằm chằm hai bàn chân này, thân mình cũng lạnh một nửa, máu toàn thân như đóng băng lại, khiến cái lạnh bên ngoài thấm vào.
Bàn chân nhẹ động đậy, tiến về phía trước, lộ ra một đôi cẳng chân không có huyết sắc, tinh tế, không có cơ bắp, như là thuộc về một hài tử choai choai.
Tiếng thét chói tai đã bò lên cổ Tiểu Giản, chỉ vận sức chờ phát động, nhưng đúng lúc này sau lưng lại “Phanh” một tiếng, cửa phòng Hoa Cô bị đẩy ra từ bên trong. Bà ta mặc trung y đứng ở giữa hai cánh cửa, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào trong viện chửi bậy, “Đã chết mấy năm, xương cốt đều không còn, hiện tại còn dám tới quấy nhiễu ta, cô nãi nãi sợ các ngươi chắc? Cút ngay, ta chửi mười tám đời tổ tông nhà các ngươi, một đám đều cút ngay cho ta.”
Hai người bị tiếng chửi của Hoa Cô khiến cho tinh thần phục hồi lại, lúc quay đầu thì đã không thấy thứ kia nữa. Bọn họ lúc này mới cảm thấy chân đã sớm mềm, vừa rồi chẳng qua là có một tia sợ hãi chống đỡ, hiện tại cả hai đều ngã ngồi trên mặt đường đầy sỏi đá, thở từng ngụm phì phò. Nghỉ ngơi một lúc sau bọn họ mới chạy tới chỗ Hoa Cô, đem bà ta dìu về phòng.
“Cô cô, ngài mới vừa rồi là bị bóng đè sao?” Hoa ma ma đem một chén trà nóng đưa qua, nhìn Hoa Cô rồi cẩn thận hỏi.
Hoa Cô đem cái ly nện ở trên đĩa, trên mặt hiện lên biểu tình hung ác, “Có vài kẻ đã chết nhiều năm, lại dám vào trong mộng của ta quấy nhiễu. Lúc còn sống đã bị ta giết chết, chẳng lẽ sau khi chết ta lại sợ bọn chúng chắc?”
Thấy bà ta nổi nóng, Hoa ma ma cũng không dám đem chuyện vừa rồi ra nói, bà ta lại tới đấm lưng cho Hoa Cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô cô mơ thấy cái gì vậy?”
“Còn có thể là cái gì, chính là hai đứa tiện nhân đã hại chết Thích Đạt. Bọn chúng chôn dưới đất nhiều năm như thế, hiện tại dám đi ra quấy nhiễu giấc mơ của ta, thảm thiết ghé vào mép giường khóc. Nếu ta sợ thì năm đó đã không làm thịt bọn họ, chết nhiều năm thế rồi, không nghĩ tới oán khí vẫn chưa tiêu.”