Ánh trăng sáng rỡ, chiếu sáng mỗi một góc cảnh đẹp trong sân, cũng chiếu sáng thân ảnh bên cạnh miệng giếng. Hoa Cô chính là đang dùng thang dây bò vào trong giếng, nước ngập đến eo. Bà ta vươn tay sờ soạng cái gì đó.
Trên vách giếng phủ kín rêu phong, tay sờ lên trơn trượt, nhưng bà ta tựa hồ không để ý mà cẩn thận sờ từng khối gạch, phảng phất như sợ bỏ lỡ cái gì quan trọng nhất. Cứ sờ soạng mấy lần như thế, trừ bỏ trên tay dính đầy rêu phong thì cũng không có thu hoạch gì.
Rốt cuộc, sự tình đã qua lâu như vậy, lâu đến nỗi bà ta cơ hồ cho rằng cả đời mình sẽ không dùng đến thứ này, vì thế mới vô tâm và ngây thơ đến mức tự chui đầu vào lưới của kẻ khác, coi dây cương lấy mạng mình trở thành sợi rơm cứu mạng.
Ngón tay bà ta đột nhiên sờ đến một cái khe lõm, trong lòng bà ta liền vui vẻ, theo khe lõm đó thăm dò vào bên trong thì có một khối đá cuội hình tròn. Đầu ngón tay bà ta nhẹ chạm vào bên trên, khe lõm kia thế mà chậm rãi tách ra, lộ ra một đồ vật màu đen cất ở giữa. Trong lòng Hoa Cô đột nhiên vừa động, duỗi tay liền muốn đem thứ kia lấy ra, nhưng đúng vào lúc này, phía trên miệng giếng lại có một bóng đen chợt lóe qua, ánh trăng tối sầm một chút rồi lại sáng ngời.
“Ai?”
Hoa Cô bật thốt lên từ này. Bà ta quá mức khẩn trương nên thanh âm so với ngày thường lớn vài lần, đụng vào vách giếng rồi bắn ngược lại, khiến bản thân bà ta bị dọa một trận mồ hôi đầm đìa.
Không có người đáp lại bà ta, Hoa Cô đứng ở trong nước, một tay moi vách giếng ướt trượt, một tay chậm rãi vòng ra sau lưng rút thanh chủy thủ từ bên hông ra. Một đôi mắt như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm miệng giếng, bà ta cũng đồng thời quyết định mặc kệ trong chốc lát là ai xuất hiện thì đều phải ném cây đao này qua trước, kể cả ngộ thương người nhà thì cũng kệ.
Nhưng lại chẳng có ai xuất hiện trên miệng giếng cả, có điều ánh trăng lại dần dịch sang chỗ khác, không hề vô tư chiếu sáng vào trong giếng nữa.
“Giếng tuyền đồng tử?”
Trong nháy mắt, trong đầu Hoa Cô nhảy ra bốn chữ này, nhưng ý niệm này lại nhanh chóng bị bà ta gạt ra: Kể cả sự tình mấy ngày trước không phải do Tân An phủ làm, thì nhất định do người khác làm, nhưng mặc kệ thế nào thì chuyện hàng mã giết người đều là giả. Nếu đã là giả thì càng không thể có cái gì gọi là giếng tuyền đồng tử. Tuy bà ta từng ở miệng giếng nhìn thấy hắn nhưng kia cũng hẳn là kế của kẻ nào đó.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng động tác trên tay lại để lộ sự yếu đuối của bà ta. Bà ta không lấy đồ kia ra, ngược lại đóng hai khối gạch lại, cả người gắt gao nhìn một mảnh đen nhánh trên miệng giếng.
Đúng vậy, hiện tại bà ta chẳng thể tin ai, duy chỉ có thể tin tưởng thứ này. Vì thế trước khi mọi thứ được định đoạt thì nhất định bà ta phải bảo vệ nó thật tốt. Nó là mệnh của bà ta, nếu không còn thì bà ta chỉ có một con đường chết.
Miệng giếng vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Hoa Cô vẫn không yên tâm, bà ta ở trong giếng đợi tầm nửa canh giờ, chân đã tê rần, mới theo thang dây bò lên. Bà ta thò đầu ra khỏi miệng giếng, nhìn chung quanh, không buông tha một chỗ nào.
Không có người, chớ nói người, ngay cả một cơn gió cũng không có, toàn bộ hậu viện đều như một tòa mộ hoang, ngửi không thấy nửa điểm hơi thở của người sống.
Hoa Cô định thần lại, hít sâu mấy hơi rồi lại theo thang dây bò xuống. Lần này, bà ta đã ngựa quen đường cũ, không phí công phu đã tìm được viên đá cuội kia, đem hai khối khép kín mở ra, vươn tay lấy đồ vật giấu ở bên trong.
Đó là một tay nải được bọc trong da thú, hơi mỏng không quá nặng. Nhưng trong lòng Hoa Cô thì nó lại quý trọng hơn vạn lượng hoàng kim.