Tân An Quỷ Sự

Quyển 11 - Chương 332




Nghe xong câu nói này, dưới chân Vương Thành đột nhiên lảo đảo một cái, khóe miệng run rẩy. Ông ta cưỡng bách chính mình cười gượng ra tiếng: “Cũng phải, mới…… Vừa mới vừa giữa tháng thôi sao? Ta hồ đồ quá rồi, huynh đệ, trời không còn sớm nữa nếu không về thì tẩu tử nhà ngươi sẽ lại mắng người, ta đi trước đây.”

Nói xong ông ta liền hướng về phía trước mà đi, bước chân càng ngày càng nhanh, thậm chí có chút hoảng hốt. Có rất nhiều lần ông ta suýt nữa thì bị vấp vào đá vụn trên đường.

Chạy trong chốc lát, ông ta nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện không có người đi theo thì mới nhẹ nhàng thở ra, thuận lợi mà thở ra một hơi trong ngực, nhưng dưới chân vẫn không dám ngừng lại, mà tiếp tục lắc lư chạy lên trên.

Phố xá đã ở trước mắt, vòng qua một khối đá cao hơn một người phía trước mặt kia là có thể chạy ra khỏi bãi sông. Tâm tình căng chặt của ông ta chậm rãi thả lỏng. Ông ta thở hồng hộc, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem cái “Trọng thưởng” kia rốt cuộc là nặng bao nhiêu, có đủ bằng tiền ông ta mở quán nửa năm không.

“Tạp lạp…..”

Phía sau có tiếng đá cuội lăn. Vương Thành quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau trống rỗng, đến cái bóng cũng không có.

Hắn bĩu môi, mới vừa quay đầu lại thì phía sau tảng đá lớn có một người đi ra, trên tay hắn giơ một cây rìu lóe hàn quang.

Thanh âm ồn ào náo động của bến tàu lại nổi lên, lại có một con thuyền vào cảng, nhóm phu khuân vác nối tiếp nhau đi đến tranh vác hàng hóa. Nhưng Vương Thành đã không còn nghe được những tiếng này, ông ta nằm trên bãi sông tỏa ra mùi vị hôi thối, trên thái dương có một miệng vết thương kinh tâm động phách, bên trong ẩn ẩn có thể thấy đầu lâu trắng dọa người.

***

Tấn Nhi đang ăn ngấu nghiến bánh chưng, một lát đã tiêu diệt hai cái. Bánh chưng làm từ gạo nếp, bên trong không có nhân gì, chỉ là bên ngoài đổ một tầng mật hoa quế, ngọt thanh mà mát mẻ, mềm mại ngon miệng.

“Ăn từ từ, đừng để nghẹn.” Yến Nương bưng chén cháo đặt ở bên cạnh hắn, lại người hỏi Trình Mục Du ngồi bên cạnh, “Đại nhân chưa dùng đồ ăn sáng đúng không. Ngài có muốn ăn mấy cái bánh chưng không? Hữu Nhĩ khéo tay, hắn làm cái gì cũng đều được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt.”

Trình Mục Du lắc đầu, “Không cần, ta là muốn hướng cô nương nói lời cảm tạ, nghe Tích Tích nói, ở trấn Thanh Thủy cô nương đã cứu nàng một mạng. Ta thấy nếu cô nương là nam tử thì Tích Tích sợ là sẽ cảm kích đến muốn lấy thân báo đáp.”

“Ta cũng không dám muốn nàng, nha đầu kia tính tình nóng nảy, nếu ai cưới nàng thì sợ là không có mấy ngày sống yên ổn đâu.”

Tấn Nhi miễn cưỡng buông đĩa, “Ta cũng cảm thấy như vậy, cha, dứt khoát đừng gả Tích Tích tỷ tỷ ra ngoài, để nàng cứ ở với chúng ta, vẫn luôn làm tỷ tỷ của Tấn Nhi thôi.”

“Có đồ ăn ngon cũng không khóa được miệng con hả?” Trình Mục Du chụp cái ót của hắn một cái, sau đó do dự mà đặt một cái hộp gỗ lên trên bàn, “Đây là bạch chỉ hoàn, uống vào có thể lưu thông máu bài mủ, sinh cơ giảm đau, cô nương lần trước bị thương nặng, miệng vết thương tuy đã tốt nhưng bên trong vẫn có thương tổn, mỗi ngày uống một viên, đối với thân thể ngươi cũng có ích.”

Yến Nương không lấy hộp, nàng sâu kín nhìn chằm chằm Trình Mục Du, mắt sáng như sao, “Đại nhân không có điều gì muốn hỏi ta sao?”

“Có,” Trình Mục Du đạm nhiên cười, “Mọi người đều nói động vật sống dưới nước có tác dụng kỳ diệu, ăn vào không những có thể giảm nhiệt cầm máu, còn có thể loại trừ phiền muộn, làm người ta tâm bình khí hòa, không biết cô nương có cảm nhận được?”

“Động vật sống dưới nước có công dụng ra sao ta thật ra cũng không cảm nhận được, nhưng đại nhân hôm nay đến hàn xá lại khiến ta tâm bình khí hòa không ít.”

Tấn Nhi lại một lần nữa ngẩng đầu lên, “Cha, Yến Nương, hai người đang nói cái gì thần bí, vì sao ta nghe chẳng hiểu gì cả.”

“Đại nhân, đại nhân.” Tưởng Tích Tích đột nhiên đẩy cửa mà vào, cũng không kịp chào hỏi Yến Nương, liền lập tức đi đến bên người Trình Mục Du, “Đại nhân, thê tử của Vương Thành tới báo án, nói ông ta cả đêm không về nhà.”

Trình Mục Du chưa nói một câu, chỉ lập tức đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Nhìn hắn rời đi, Yến Nương nhẹ nhàng nhăn lại mặt mày, “Lại một người nữa sao? Chuyện này thoạt nhìn càng ngày càng phức tạp.”

“Yến Nương nói chính là hai cỗ thi thể không có cánh tay kia sao?” Tấn Nhi rốt cuộc ăn xong bánh chưng, ngẩng đầu, chậm rì rì nói ra một câu như vậy.

Yến Nương ngồi xuống bên cạnh hắn, “Tấn Nhi cũng nghe nói về vụ án này?”

“Đã truyền khắp toàn thành, sao ta lại không biết chứ?” Hắn chu miệng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Yến Nương, “Yến Nương, ngươi nói, hung thủ kia muốn cánh tay người làm gì?”

Yến Nương híp mắt nhìn hắn, “Tấn Nhi có cách hiểu nào không?”

“Ta ở thư viện thường xuyên xem bọn họ chơi con sâu, Tiểu Cửu thích nhất là nắm lấy cánh chuồn chuồn, không biết có bao nhiêu chuồn chuồn đã bị hắn giết.”

“Sau đó thì sao? Cánh chuồn chuồn bị hắn đem đi đâu?”

“Cho con kiến ăn đó.” Tấn Nhi chậm rãi nói ra mấy chữ này.

***

Kiều phu nhân xuyên qua cửa sổ mà nhìn vào bên trong, Thẩm Thanh đang ngồi ở trước bàn, trong tay nắm lấy quyển sách lật xem. Hắn mặc quần áo bằng vải bố, một góc áo bị rách, dùng một khối vải lam tùy ý vá lại, chân đi một đôi ủng mây, nhìn qua thì đã dùng nhiều năm, đầu giày bị mài đến bóng loáng.

“Phu nhân, bưng trà gì lên cho cô gia đây?” Một tiểu nha hoàn ở bên người dò hỏi.

“Cái gì mà cô gia với không cô gia, ta còn chưa đem nữ nhi gả cho hắn đâu,” Kiều phu nhân không kiên nhẫn hướng nàng vẫy vẫy tay, “Nước sôi, tùy tiện đưa một bình là được.”

Thấy tiểu nha đầu đi xa, trong lòng bà vẫn khó chịu, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Không biết lão gia nghĩ gì lại đồng ý cho nha đầu kia hòa li, mà thế còn thôi, hiện tại thế nhưng lại đính hôn cho nàng với tiểu tử nghèo này. Hắn chính là một thân nghèo kiết hủ lậu khí, cả nhà còn không bằng hai bao lá trà, nói ra thật mất mặt.”

Đang nói thì phía sau vang lên một tiếng ho khan rất nhỏ, Kiều lão gia không biết từ khi nào đã tới bên cạnh bà ta, trừng mắt nhìn Kiều phu nhân một cái, “Đứa con rể này không phải ta làm chủ chọn, Phượng Nghi cũng không phản đối, bà có bất mãn gì thì nói với ta thôi, đừng đi quấy rầy nữ nhi.”

Kiều phu nhân không dám lên tiếng, bà bĩu môi, theo Kiều lão gia cùng nhau đi vào trước đường.

Nhìn thấy Kiều gia nhị lão đi vào, Thẩm Thanh hơi có chút kích động, chưa kịp chào hỏi đã buông sách đến bên người Kiều lão gia, “Kiều bá bá, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài.”

“Chuyện gì mà vội vã như thế?” Kiều lão gia chưa bao giờ thấy bộ dạng nóng lòng như lửa đốt thế này của Thẩm Thanh. Ngày thường, hắn đều là bộ dạng cà lơ phất phơ, chậm rãi từ từ, không đánh ra cái rắm gì.

“Ta muốn vào triều làm quan.”

Kiều lão gia sửng sốt, “Ngươi không phải luôn luôn không có hứng thú với việc quan trường sao? Vì sao lại đột nhiên đổi ý?”

“Kiều bá, đây cũng không phải ta nhất thời hứng khởi. Trước kia ta sở dĩ không muốn vào đời, là bởi vì chướng mắt đám bè lũ xu nhịn trong quan trường, hiện tại ta mới phát hiện, ta kỳ thật không phải khinh thường bọn họ, mà là đang trốn tránh bọn họ. Thẩm Thanh sống như vậy có khác gì rùa đen rụt đầu.”