Tàn Bào

Chương 50: Đêm gặp cao nhân




Chương 50: Đêm gặp cao nhân

Liễu Điền từng nói Đằng Khi rất có khả năng ở Cáp Nhĩ Tân, nên Tả Đăng Phong quyết định đi đông bắc tìm.

Tả Đăng Phong không đi xe lửa, bởi vì vì Thập Tam không thể lên xe lửa được. Hắn cũng không ngồi thuyền, hắn cảm thấy ngồi thuyền không an toàn, nên đã lựa chọn biện pháp ổn thỏa nhất, ngồi xe ngựa.

Hắn mướn một chiếc xe ngựa, vì đường quá xa, xa phu đòi Tả Đăng Phong phải trả trước thù lao. Tả Đăng Phong đồng ý, lấy ra một thỏi vàng trả cho xa phu, cũng đồng ý thanh toán tất cả mọi phí tổn đi lại, xa phu mới đồng ý lên đường.

Hắn không thuê xe ngựa có trướng bồng, vì như vậy rêu rao quá. Cỗ xe ngựa này chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường, cứng nhắc, trên xe lót thân ngô, phủ lên một ít chăn mền.

Thực ra Tả Đăng Phong đi bộ còn nhanh hơn đi xe ngựa, nhưng hắn vẫn mướn xe ngựa là để cho Thập Tam, hắn không muốn bắt Thập Tam phải đi đường xa. Bao lâu nay, Thập Tam vẫn luôn đi theo hắn không rời một bước, khiến Tả Đăng Phong rất cảm động, nên nếu điều kiện cho phép, hắn không muốn bắt Thập Tam chịu khổ.

Xuất phát lúc giữa trưa, đến tối thì nghỉ, sáng sớm ngày thứ hai Tả Đăng Phong phải tự đánh xe đi vì xa phu nửa đêm bỏ trốn, Tả Đăng Phong phát hiện ra đuổi theo hai mươi dặm, giết chết xa phu, rồi quay về xe ngựa.

Tả Đăng Phong đờ đẫn đánh xe đi, trong đầu luôn hiện ra cảnh xa phu đau khổ xin tha đêm qua. Nếu không phải đã trả tiền xe, dù hắn đào tẩu Tả Đăng Phong cũng sẽ không trách hắn. Nhưng tiền đã nhận rồi lại bỏ trốn chính là phản bội và lừa gạt, nên dù xa phu có khóc lóc tới mức nào đi nữa thì Tả Đăng Phong cũng không chút lưu tình giết chết. Hắn không cho phép phản bội và tuyệt đối không tha thứ kẻ lừa gạt.

Trên đường có rất nhiều nạn dân chân thấp chân cao đi về phía bắc, thấy Tả Đăng Phong có xe ngựa ai cũng xin đi nhờ, nhưng Tả Đăng Phong không cho ai cả, mang theo họ sẽ làm giảm bớt tốc độ.

Nhưng cuối cùng Tả Đăng Phong cũng cho phép một cô gái ăn xin đang nhóm lửa nướng khoai bên đường đi nhờ. Cô gái này làm hắn nhớ tới Vu Tâm Ngữ. Cô gái này vì không sinh con được nên bị nhà chồng đuổi đi, nhà mẹ đẻ của cô mấy năm trước đã đi Quan Đông trên vùng đông bắc.

Từ Tế Nam đi Cáp Nhĩ Tân gần ba nghìn dặm, Tả Đăng Phong đánh xe chạy nhanh thì mỗi ngày cũng chỉ đi được hơn một trăm dặm, đi nhanh hơn ngựa không chịu nổi. Hơn hai mươi ngày sau đã đến khu vực Đông Bắc, cô gái xuống xe, Tả Đăng Phong tặng cho cô mấy đồng đại dương, rồi đánh xe tiếp tục đi về phía bắc.

Đến Đông Bắc rồi, Tả Đăng Phong nhận ra người dân Đông Bắc sống khá giả hơn dân cư ở Tế Nam, vì nơi này có rất nhiều núi to, nhiều đất đai chưa khai khẩn, nạn dân từ miền nam tới đây đều có thể tìm được cái ăn. Nơi này đất đai phì nhiêu, thích hợp trồng trọt, cỏ lau mọc đầy, sông suối nhiều cá, trong núi dã thú cũng nhiều, bắt thoải mái. Khuyết điểm lớn nhất là nơi này rất lạnh, người miền nam khó thích ứng được.

Tối đến, Tả Đăng Phong tháo xe, thả ngựa đi ăn cỏ, rồi tìm ít cỏ khô nhóm lửa sưởi ấm. Thập Tam theo thường lệ đi ra ngoài săn. Cách con đường không xa có một khu vực mọc rất nhiều cỏ lau, cỏ đã khô héo nhưng chưa đổ, bên trong có rất nhiều loài chim sinh sống.

Không lâu sau, Thập Tam trở lại, cái bụng no căng, trên miệng ngậm một con vịt nước. Tả Đăng Phong biết đây là Thập Tam bắt về cho hắn, quanh đây trăm dặm không có bóng người, không có chỗ mua đồ ăn.

Rửa vịt sạch sẽ xong rồi đem nướng, trong đầu Tả Đăng Phong chỉ nghĩ đến đường đi Cáp Nhĩ Tân. Nếu theo đúng tính toán của hắn, thì quá lắm là bảy tám ngày nữa sẽ tới.



Mải suy nghĩ, Tả Đăng Phong không để ý tới con vịt, đến khi nó bốc mùi khét mới giật mình lấy ra, bỏ chỗ cháy đi chuẩn bị ăn, bên cạnh bỗng truyền đến một câu "A Di Đà Phật."

Câu A Di Đà Phật này xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước, Tả Đăng Phong kinh hãi vội xoay người qua nhìn, thấy cách mình năm bước có một lão nhân mặt tròn tai to. Lão nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc thẳng dài, râu ria rất dài, mặc bộ tăng y xám cả trăm miếng vá, bụng không nhỏ, đi chân trần, tay phải cầm một cái thùng gỗ.

"Lão muốn cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi. Lão già này xuất hiện lặng lẽ như quỷ, dọa hắn nhảy dựng, khiến Tả Đăng Phong rất không thoải mái.

"A Di Đà Phật, thí chủ, bố thí bố thí a." Lão già giơ tay trái lên ra hiệu.

"Lão là hòa thượng?" Tả Đăng Phong ngắm nghía đánh giá lão già. Tuy lão mặc tăng y, nhưng tai to mặt lớn, tóc dài, nhìn kiểu nào cũng không giống hòa thượng.

"Đúng vậy." Lão già nói, mắt nhìn chằm chằm vào con vịt nướng trên tay Tả Đăng Phong.

"Hòa thượng sao lại ăn thịt? Dù có giả làm hòa thượng, tôi cũng không bố thí, đi đi." Tả Đăng Phong khoát tay đuổi.

"Tôi thực sự là hòa thượng. Thí chủ, phát lòng từ bi đi, đã hơn mười ngày tôi chưa ăn gì cả." Lão già năn nỉ.

"Sao lão không nói luôn một trăm ngày chưa ăn, cút nhanh cho tôi." Tả Đăng Phong nhấc người lên cho lão già kia một cước. Lão bịa chuyện thực quá sức, cái gì hơn mười ngày chưa ăn gì, người ta không ăn bảy ngày là đủ chết đói rồi.

"Nhóc con, thì ra là người trong đạo môn, vậy thì dễ nói rồi, biết ta là ai không?" Lão già bị Tả Đăng Phong đá một cái cũng không nổi giận, mà lại ra vẻ cao ngạo khí khái.

Tả Đăng Phong sửng sốt, một đá vừa rồi hắn không dùng linh khí, làm sao lão già này biết hắn là người trong đạo môn? Ngoài ra, từ khi tu luyện Âm dương Sinh Tử Quyết, giác quan của hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm, vậy mà lúc nãy lão già này xuất hiện hắn lại không hề biết.

"Ông là ai?" Tả Đăng Phong cau mày hỏi hỏi.

"Ta chính là Thiếu Lâm tự Minh Tịnh." Lão già nhướng mày trả lời.
"Ha ha, ông nghèo tới giày cũng còn không có, còn dám giả mạo Thiết Hài?" Tả Đăng Phong nhịn không được phì cười. Minh Tịnh chính là pháp danh của Thiết Hài, đạo nhân tiếp khách trên núi Thánh kinh đã từng nói cho Tả Đăng Phong biết.

"Ai nói với cậu Thiết Hài thì phải đi giày? Nhìn đầu ta xem, có phải có hơn chín cái chấm sẹo không. Nói cho cậu biết, trong phật môn trung thổ, có chín cái chấm không hơn sáu người đâu." Lão già đưa đầu tới sát cho Tả Đăng Phong nhìn.

"Lão tưởng cứ có đầu bị phỏng đầy sẹo thì có thể bảo mình là Thiết Hài à? " Tả Đăng Phong lắc đầu, tăng lữ trong phật môn có số chấm trên đầu khác nhau. Đa số chỉ có dưới sáu chấm, chỉ có các cao mới có tư cách điểm bảy cái, kiến thức cơ bản này của phật môn Tả Đăng Phong đương nhiên biết rõ, nhưng hắn không cách nào gắn lão hòa thượng tai to mặt lớn bụng căng khó nhìn này với Thiết Hài trong Huyền Môn ngũ đại Thái Đẩu được.

"Nhóc con đừng ép ta ra tay nha, mau đưa con vịt bố thí cho ta đi." Lão già đột nhiên trợn mắt cao giọng.

"Giọng điệu của lão như vậy đâu có giống người ta đi xin bố thí?" Tả Đăng Phong nhướng mắt.

"Trời ơi, xin cậu, nhanh cho tôi đi, tôi sắp chết đói rồi." Lão già lại chuyển sang giọng điệu cầu khẩn, mắt dáo dác nhìn sang phía tây.

"Thiết Hài mà không có cơm ăn sao?" Tả Đăng Phong càng nhìn bộ dạng của lão càng không tin được.

"Thôi rồi thôi rồi, con quỷ nhỏ kia đuổi tới rồi. Tôi đã nói với cậu, cậu đá tôi một cái tuy không dùng linh khí, nhưng thiếu âm khí, dương khí lại quá thịnh, chứng tỏ lúc luyện công không điều hòa được âm dương, từ nay về sau đừng luyện nữa, luyện nữa sẽ chết người. Được rồi, tôi đã cho cậu lời khuyên, đổi lại bằng nửa con vịt nhé." Lão già bắn liền một tràng, Tả Đăng Phong thấy mắt hoa lên một cái, con vịt trong tay đã bị cướp mất. Hắn chưa kịp phản ứng, lão già đã nhét trả con vịt lại tay hắn. Tả Đăng Phong vừa mở miệng chưa kịp nói lời nào, lão già đã xách thùng nhún chân một cái, nhảy một phát là đã vọt ra hơn mười trượng.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, đến khi Tả Đăng Phong hiểu được lão chính là Thiết Hài trong truyền thuyết thì lão đã biến mất trong bóng đêm.

"Này, cậu có cái gì ăn được không?" Tả Đăng Phong còn đang sững sờ, bên cạnh lại xuất hiện một đạo cô trẻ tuổi mặc đạo bào màu xám.

"A?" Tả Đăng Phong thấy rõ đạo cô kia không khỏi buột miệng kinh hô. Đạo cô này chính là Ngọc Phật, hồi ở Thánh kinh sơn, đã cho hắn một hạt đậu vàng.

"Có hay không?" Ngọc Phật thần sắc cực kỳ lo lắng, vừa nói vừa không ngừng nhìn sang phía đông.

"Hạt đậu vàng này trả lại cho người, thỏi vàng này tặng cho người, con vịt này chỉ còn một nửa tặng người luôn, Thiết Hài chạy sang hướng đông, người mau đuổi theo đi. " Tả Đăng Phong vội vàng móc trong ngực ra hạt đậu vàng và một thỏi vàng to, cùng với nửa con vịt trong tay đưa tới. Lúc hắn nản lòng, Ngọc Phật đã cho hắn một hạt đậu vàng, đó là món quà giá trị nhất Tả Đăng Phong được nhận từ lúc chào đời tới giờ, nên hắn rất cảm động và luôn ghi khắc trong tim.

"A ~ là cậu à!" Ngọc Phật quay lại nhìn kỹ Tả Đăng Phong, lúc này mới nhớ ra hắn là ai.

"Cảm ơn người, một ít này tặng cho người." Tả Đăng Phong đưa hạt đậu vàng, thỏi vàng và nửa con vịt cho Ngọc Phật. Bộ đạo bào trên người Ngọc Phất đúng ra là màu trắng, nhưng bây giờ dính đầy bụi, chứng tỏ Ngọc Phật đã đuổi theo Thiết Hài rất lâu, Thiết Hài không có thời gian ăn cơm, chắc chắn Ngọc Phật cũng không có thời gian ăn uống.

"Hừ, lúc trước ta thực coi trọng cậu, tưởng cậu là người tốt, không ngờ cậu chẳng khác gì đám đàn ông xấu xa kia!” " không ngờ Ngọc Phật đột nhiên vung phất trần trong tay, hất văng mọi thứ đi.

"Tôi không có ý gì cả, người..." Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhìn hai bàn tay của mình, sợi tơ trên phất trần của Ngọc Phật rất sắc bén, quét qua một cái, hai bàn tay của Tả Đăng Phong rướm đầy những tia máu nho nhỏ.

Tả Đăng Phong chưa nói hết câu, Ngọc Phật đã tóm lấy cổ tay của hắn. Ngay khi Ngọc Phật cầm cầm lấy tay, Tả Đăng Phong liền cảm thấy một dòng linh khí mạnh mẽ từ năm ngón tay của Ngọc Phật truyền vào trong người hắn, chạy một vòng rồi rút về, nhanh như chớp.

"Chẳng trách dương khí của cậu nặng như vậy, bị tẩu hỏa nhập ma à?" Ngọc Phật nhíu mày.

"Tôi không phải là luyện tinh hóa khí, mà là luyện huyết hóa khí." Tả Đăng Phong gật đầu đáp.

"Tôi trách oan cậu, tình hình của cậu hiện giờ rất nguy hiểm, nếu luyện nữa sẽ mất mạng, nói cho tôi biết kẻ thù của cậu là ai, tôi giết người đó giúp cậu. " Ngọc Phật nói rất nhanh.

"Đa tạ, Thiết Hài chạy xa rồi, người mau đuổi theo đi." Tả Đăng Phong cảm ơn Ngọc Phật.

"Nam nhân nên giống như cậu, bảo trọng." Ngọc Phật trịnh trọng gật đầu với Tả Đăng Phong, rồi lao về hướng đông, lướt một cái, cũng hơn mười trượng.

Ngọc Phật đi rồi, Tả Đăng Phong vẫn còn sửng sốt. Trong lời nói của Ngọc Phật có rất nhiều điểm hắn nghe chưa hiểu, nhưng hắn cho rằng Ngọc Phật này là loại người hỉ nộ vô thường, ngoài ra tu vi của Thiết Hài và Ngọc Phật đều thực là khủng bố.

"Đi Thiếu Lâm tự đi, cầu phương trượng thu nhận cậu, chỉ có Dịch Cân Kinh mới có thể cứu được cậu mà thôi." Tả Đăng Phong đang giơ tay lên xem lại vết thương, Ngọc Phật quay trở lại, quẳng cho một câu rồi lại rời đi.

Tả Đăng Phong ngây người một lúc lâu lâu mới hồi phục tinh thần, cúi đầu nhặt thỏi vàng, hạt đậu vàng và nửa con vịt lên. Lúc này Thập Tam cũng từ trong chỗ núp đi ra. Nhìn thấy Thập Tam, Tả Đăng Phong đột nhiên nhớ ra không nhìn thấy con khỉ nhỏ trên vai Ngọc Phật, liên tưởng tới cái thùng gỗ trong tay Thiết Hài, Tả Đăng Phong đoán có lẽ Ngọc Phật đuổi theo Thiết Hài vì lão đã trộm con khỉ kia.

"Thiết Hài trộm con khỉ làm gì nhỉ?" Tả Đăng Phong tới bên xe ngựa, xé miếng vải trên chăn đệm băng lấy vết thương. Băng bó xong, Tả Đăng Phong ăn hết nửa con vịt, rồi đắp chăn nằm xuống.

Hai người kia xuất hiện làm Tả Đăng Phong nhận ra tu vi của mình quá thấp kém, nhưng dù thế nào cũng phải báo thù cái đã, đánh chết hắn cũng sẽ không đi Thiếu Lâm tự làm hòa thượng.
Giao diện cho điện thoại