Tàn Bào

Quyển 2: Hoàng kim cốt tháp - Chương 113: Đằng Khi Anh Tử




Chương 113: Đằng Khi Anh Tử

"Đảo Hải Nam?" Lâm Ngọc Linh cực kỳ ngạc nhiên.

"Đùa thôi, chúng ta đi Hồ Bắc, suốt đêm lên đường." Tả Đăng Phong nghiêm mặt.

Lâm Ngọc Linh gật đầu, đi theo Tả Đăng Phong chạy về hướng tây. Tả Đăng Phong muốn đi suốt đêm là để cho Lâm Ngọc Linh triệt để không thể liên lạc được với bên ngoài, không cho cô chút cơ hội nào tiết lộ hành tung của hắn.

Lâm Ngọc Linh cũng không hề liên lạc với ai, tận lực chạy theo, sợ Tả Đăng Phong nói mình làm trễ nãi hành trình.

Chạy được một giờ, trán Lâm Ngọc Linh đã đầy mồ hôi, Tả Đăng Phong nhíu mày, dù sao cô cũng là con gái, bắt cô đi như vậy chắc chắn sẽ chịu không nổi, nhưng cô lại có tâm cơ quá xấu, đối với người xấu, dù là con gái, cũng không cần phải thương hương tiếc ngọc.

Nghĩ vậy Tả Đăng Phong dẹp luôn ý nghĩ nghỉ ngơi, tiếp tục đi về phía tây, sau một giờ nữa, Lâm Ngọc Linh mồ hôi đầm đìa thở hồng hộc, cực kỳ mỏi mệt nhưng vẫn cắn chặt răng cố gắng chịu đựng. Tả Đăng Phong nghĩ, dù cô là một cô gái xấu, nhưng dù gì cũng là con gái, không thể tra tấn cô như vậy.

"Nghỉ một lát đi." Đến một chỗ khuất gió, Tả Đăng Phong rốt cục không kềm được ra ý nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Linh liền dừng lại thở dốc.

Cả người cô toàn là mồ hôi, đêm mùa đông trời cực kỳ rét, Tả Đăng Phong định cởi áo choàng giúp cô chống lạnh, nhưng nghĩ lại cô là người Nhật Bản, nên không cởi nữa, áo choàng này là Vu Tâm Ngữ để lại cho hắn, không thể để cho em gái kẻ thù mặc được.

"Bây giờ mới chỉ bắt đầu, từ nay về sau hôm nào chúng tôi cũng sẽ đều đi như thế này, tôi sợ cô không chịu nổi." Tả Đăng Phong thở dài.

"Tôi chịu được." Mắt đầy kiên nghị. Ánh mắt kiên nghị này giống hệt ánh mắt Vu Tâm Ngữ khi ôm hắn điên cuồng chạy.

"Ừ, cô vất vả rồi." Tả Đăng Phong gật đầu, không nói gì nữa.

Nghỉ ngơi một lát, hai người lại lên đường, người tu đạo khi đã độ Thiên kiếp, linh khí trong khí hải trở thành dạng dịch, còn người chưa độ thì vẫn còn trong trạng thái khí, trạng thái này không duy trì được sức lực lâu, một giờ sau Lâm Ngọc Linh lại thấy mệt, Tả Đăng Phong lại không đành lòng, liền tới thị trấn phía trước nghỉ trọ.

Tả Đăng Phong chỉ cần một gian phòng, giường để cho Lâm Ngọc Linh, hắn ngồi trên mặt ghế đả tọa luyện khí, Lâm Ngọc Linh cảm ơn xong thì nằm xuống ngủ, không mời Tả Đăng Phong cùng lên giường nghỉ ngơi.

Trời vừa sáng sớm, Tả Đăng Phong vẫn còn chợp mắt, Lâm Ngọc Linh đã xuống giường đi tới bên cạnh hắn, Tả Đăng Phong mở to mắt nhìn cô đang chìa tay.


"Đưa cho tôi ít tiền." Lâm Ngọc Linh nói.

Tả Đăng Phong móc ra mấy đồng đại dương, Lâm Ngọc Linh không tiền, nên Tả Đăng Phong cho cô nhiều một ít.

Lâm Ngọc Linh cầm tiền đi xuống lầu, Tả Đăng Phong không hỏi cô đi làm gì, cô cũng không nói.

"Bán mứt quả, này!" Tiếng Lâm Ngọc Linh vang lên dưới lầu.

Tả Đăng Phong nghe thế mới biết Lâm Ngọc Linh mua mứt quả, phụ nữ đều như vậy, thích ăn vặt, Vu Tâm Ngữ cũng vậy, nhưng cô chỉ thích ăn táo mà thôi.

Bỗng nhiên Tả Đăng Phong mơ hồ nghe thấy một giọng nói vừa lạ vừa quen truyền đến, liền ngưng thần lắng nghe.

"Dâmg, kei, ka, lei, wa, qimi, nuo, ko, tuo, xinji, tei, lu, nuo?" Tả Đăng Phong nghe một giọng nam, dù thanh âm rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nhận ra đó chính là Đằng Khi. Hắn nhận ra không phải nhờ thanh âm, mà là nhờ cách phát âm tiếng Nhật, nghĩa là "Anh Tử, em, hắn tin không?" Đây là thói quen nói chuyện của người Nhật, đổi sang tiếng Trung là "Anh Tử, hắn tin em không?"

"xin, ji, tei, lu." Lâm Ngọc Linh đáp lại, ý là "Tin."

Hai người đối thoại khiến Tả Đăng Phong xác định mình đã phân tích đúng, Lâm Ngọc Linh thực sự là em gái của Đằng Khi, nhưng bây giờ Tả Đăng Phong không hành động thiếu suy nghĩ, mà chỉ nhíu mày ngưng thần chăm chú lắng nghe.

"Hắn có xúc phạm em không?" Đằng Khi hỏi.

"Không." Lâm Ngọc Linh ngập ngừng rồi trả lời, tên của cô hẳn phải là Đằng Khi Anh Tử.

"Trong quả tang trát tây thứ hai có bỏ Tình hóa phê nột, sẽ từ từ làm thối phổi của hắn."Đằng Khi nói. Tả Đăng Phong liền vọt đến bên tường ghé mắt nhìn ra, thấy phía xa, trên đường, Đằng Khi đã hóa trang đang đưa cho Lâm Ngọc Linh một chuỗi đường hồ lô, Lâm Ngọc Linh dùng tay phải nhận. Nhật ngữ "Tang trát tây" nghĩa là trái sơn tra, ý nói viên thứ hai trong chuỗi đường hồ lô này có độc.

"Khi nào thì phát độc?" Lâm Ngọc Linh hỏi.

"Uống vào tác dụng ngay, sau ba năm hắn chắc chắn sẽ chết. Từ nay phải nhờ vào em, vinh dự của gia tộc Đằng Khi xin nhờ em." Đằng Khi rút trong túi quần ra ít tiền lẻ, xoay người đi.
Tả Đăng Phong quay lại ghế, tự hỏi tiếp theo nên làm cái gì. Hắn không dám mang theo Lâm Ngọc Linh, làm thế khác gì bảo hổ lột da, nhảy múa cùng lang sói, cùng quỷ đồng hành.

Tả Đăng Phong đã động sát cơ, không chỉ như vậy, hắn còn muốn sau khi giết Lâm Ngọc Linh sẽ chặt đứt tứ chi, bóc đi da mặt, hắn thực muốn làm vậy để giải tỏa nỗi hận trong lòng.

Một lát sau, Lâm Ngọc Linh cầm mứt quả trở về, thần sắc không chút dị thường, cây mứt quả có tám viên, viên thứ nhất đã bị cô cắn một nửa.

"Chỗ làm hồi trước của tôi cũng có một cây sơn tra, ăn rất ngon, nhưng mùi hoa nở lại không hay mấy." Tả Đăng Phong cười.

"Anh ăn thử đi." Lâm Ngọc Linh cầm chuỗi đường hồ lô đưa tới miệng, ngập ngừng rồi để nguyên nửa trái đang ăn dở.

"Này, anh ăn một nửa, tôi ăn một nửa." Lâm Ngọc Linh đưa nửa trái sơn tra còn lại tới miệng Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong nhìn cô cười khẽ, há miệng cắn nửa quả sơn tra, Huyền Âm chân khí đã tụ vào tay phải cũng tán đi.

"Sơn tra có sâu không?" Lâm Ngọc Linh cầm lấy quả sơn tra thứ hai, trở tay ném ra ngoài cửa sổ.

"Sơn tra rất ít có sâu. Đi thôi, ăn một chút gì rồi đi." Tả Đăng Phong đứng dậy. Hành vi của Lâm Ngọc Linh làm hắn rất nghi hoặc, Đằng Khi đưa cho cô là độc dược chậm tính, dù ăn trong thời gian ngắn cũng sẽ không phát tác, tại sao đến lúc mấu chốt Lâm Ngọc Linh lại đổi ý?

Ăn điểm tâm xong, hai người tiếp tục đi về phía tây, vào cảnh nội An Huy, thị trấn này chắc là địa điểm cuối Đằng Khi và cô liên lạc với nhau, nếu không hắn đã không nói từ nay về sau phải nhờ vào chính cô.

Tả Đăng Phong đi không nhanh, hắn vừa đi vừa nghĩ, Lâm Ngọc Linh rõ ràng có cơ hội hạ độc, vì sao đến phút cuối lại bỏ, tuy hắn không biết tình hóa phê nột là chất gì, nhưng hắn có thể chắc chắn loại độc dược này không sắc không vị, khi ăn vào nhất định hắn sẽ không phát giác ra được, hạ độc mà không làm cô nguy hiểm, không ảnh hưởng đến việc cùng hắn đi tìm mười hai địa chi, sao cô lại không làm?

Ba ngày liền, Tả Đăng Phong đều suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng rút ra một đáp án không muốn có, là có lẽ Lâm Ngọc Linh đã thật sự yêu mến hắn. Lúc trước ở nhà thờ, hắn đã từng nhìn thấy thân thể cô, tuy cách một khoảng cách, nhưng hắn vẫn nhận ra chỗ kín của cô cò khép chặt. Trước giờ Tả Đăng Phong từng nhìn thấy hạ thể hai người đàn bà, một là Hồ Thiến vụng trộm yêu đương với phó huyện trưởng, hai là vợ hắn Vu Tâm Ngữ, cả hai người nơi ấy đều có lỗ thủng, hắn nhận xét ai mà chỗ ấy đã hở ra thì là đàn bà, còn khép kín thì vẫn còn là con gái. Theo tiêu chuẩn này mà tính, thì Lâm Ngọc Linh vẫn còn trinh trắng, mà loại nữ nhân này dễ nảy sinh tình cảm hơn đàn bà, quan trọng nhất là một khi đã nảy sinh tình cảm, thì rất chung thủy.

Tả Đăng Phong âm thầm quan sát Lâm Ngọc Linh, tuy cô ngụy trang vô cùng giỏi, nhưng Tả Đăng Phong vẫn nhạy cảm nhìn ra lâu lâu cô lại có vẻ hổ thẹn, điều này khiến Tả Đăng Phong càng thêm mâu thuẫn.

Đến khu vực núi Thần Nông, khu này không người ở, nên đến tối, hai người phải tìm một sơn động để trú.

Tả Đăng Phong đốt lửa, lấy lương khô đưa cho Lâm Ngọc Linh, Lâm Ngọc Linh nhận lấy, thong thả vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào đống lửa như có điều suy nghĩ.

"Bây giờ còn chưa vào núi, cô muốn đổi ý vẫn còn kịp." Tả Đăng Phong nói. Hắn không muốn mang Lâm Ngọc Linh theo, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Ngọc Linh đã thích hắn, Tả Đăng Phong không muốn mang theo một người thích mình, hắn càng không muốn mình động tâm


"Anh chê tôi làm liên luỵ anh?" Lâm Ngọc Linh quay sang.

"Không. Tôi hỏi cô vài câu hỏi, hi vọng cô trả lời thành thật." Tả Đăng Phong chuẩn bị ngả bài với Lâm Ngọc Linh.

"Cái gì?"Lâm Ngọc Linh buông lương khô xuống.

"Tên thật của cô là gì?" Tả Đăng Phong không nhìn Lâm Ngọc Linh đối mặt, mà nhìn đống lửa.

Lâm Ngọc Linh không trả lời ngay, cô rất thông minh, biết Tả Đăng Phong không vô duyên vô cớ hỏi như vậy, không chút quanh co.

"Tên thật của cô là gì?" Tả Đăng Phong chờ giây lát lại hỏi.

"Sao anh lại hỏi như vậy?" Lâm Ngọc Linh nhíu mày.

Tả Đăng Phong quay lại cười khẽ, cô hỏi thế chỉ để kéo dài thời gian, không cần trả lời.

Lâm Ngọc Linh chau mày, Tả Đăng Phong có thể đoán được nhất định cô đang nghĩ là hắn đã phát hiện ra cái gì hay chỉ đang gạt cô.

"Người Trung Quốc thích quá tam ba bận, tôi hỏi cô lần thứ ba, tên thật của cô là gì?" Tả Đăng Phong từ vui vẻ chuyển sang lạnh lẽo.

"Anh Tử." Lâm Ngọc Linh thở dài đáp.

"Họ?" Tả Đăng Phong điềm tĩnh.

"Đằng Khi." Đằng Khi Anh Tử nhắm mắt...
Giao diện cho điện thoại