Tàn Bào

Quyển 2: Hoàng kim cốt tháp - Chương 139: Kim kê nội đan




Chương 139: Kim kê nội đan

"Hiện ra nguyên hình đi." Tả Đăng Phong do dự rất lâu rồi nói với kim kê.

Nét mặt kim kê hoảng sợ nhìn hắn, nó không nói gì.

"Hiện nguyên hình làm gì, cậu thực muốn nhổ lông nó hay sao?" Kim kê không đáp, Thiết Hài lại nói thay.

Tả Đăng Phong liếc Thiết Hài, lúc trước là hắn giận quá nói linh tinh thôi, đương nhiên hắn không hề muốn nhổ sạch lông kim kê.

"Nó nghe không hiểu lời của cậu đâu, mà cậu bảo nó hiện ra nguyên hình làm gì?" Ngọc Phất nhìn Tả Đăng Phong.

"Kim kê tìm được rồi, tiếp theo làm thế nào?" Tả Đăng Phong xấu hổ nhìn Ngọc Phất. Bây giờ hắn mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, chính là tìm ra sáu con vật âm rồi thì phải xử lý như thế nào.

"Cậu không biết?" Ngọc Phất dở khóc dở cười.

"Không biết." Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

"Vậy bây giờ làm sao." Ngọc Phất nhíu mày.

"Vậy bắt nó ra trước rồi nói." Tả Đăng Phong tiến lên một bước, chuẩn bị ra tay, hắn cũng không biết nên xử lý kim kê như thế nào, nhưng có thể khẳng định chính là không thể mổ gà lấy trứng, lại càng không phải treo ngược vặt lông.

Đột nhiên, cô gái kim kê nói cái gì đó, Ngọc Phất nghe xong, dịch cho Tả Đăng Phong, "Nó nguyện ý giao nội đan cho chúng ta, nhưng nó muốn cầu chúng ta một việc."

Tả Đăng Phong vui vẻ, hắn là người tu đạo, đương nhiên biết nội đan chính là tinh hoa tu hành của động vật có linh tính, như vậy là chỉ cần lấy sáu viên nội đan là có thể khởi tử hồi sinh.

"Nói ra nghe xem." tuy Tả Đăng Phong vui mừng, nhưng trên mặt không hề biểu hiện.

Cô gái kim kê không đợi Ngọc Phất phiên dịch, rất nhanh nói một tràng. Ngọc Phất lập tức lộ vẻ khó nghĩ.



"Có phải nó muốn nhờ chúng ta mang chàng trai này ra ngoài không?" Tả Đăng Phong chỉ chàng rtai đang sợ hãi ngồi bên giường.

"Nó không cao thượng như vậy. Nó nói không còn nội đan có nghĩa là nó không còn khả năng tự bảo vệ bản thân, nó hi vọng chúng ta để cho nó và chàng trai này sống sót." Ngọc Phất đáp.

"Hai người có phải điên rồi hay không, sao lại đi nói chuyện với một con chim?" Thiết Hài nghi hoặc hết nhìn Tả Đăng Phong lại nhìn Ngọc Phất.

"Bảo nó nhổ ra nội đan, tôi giúp nó giết hết quái vật ở đây." Tả Đăng Phong nói, mặc kệ Thiết Hài.

Ngọc Phất do dự, rồi quay sang nói với kim kê.

"Nó nói nhổ ra nội đan rồi thì không thể nói chuyện với chúng ta được nữa, hỏi chúng ta còn cái gì muốn hỏi hay không." Ngọc Phất tiếp tục phiên dịch.

"Có phải sáu con vật âm đều có thể thể hóa thành hình người hay không." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ.

"Nó nói mười hai địa chi không thể biến thành người, nó cũng vậy, nó chỉ là làm cho chúng ta xuất hiện ảo giác, những địa chi khác không có năng lực làm con người sinh ra ảo giác." Ngọc Phất hỏi rồi dịch lại.

"Các người rốt cục cũng tỉnh ngộ, pháp thuật đạo gia làm sao bằng Phật hiệu thần thông, tôi có thể nhìn thấy bản tướng của nó đó." Thiết Hài lại xen vào, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nói chuyện với con chim lớn làm lão cảm thấy rất quái dị.

Tả Đăng Phong nheo mắt nhìn Thiết Hài, thực ra lão già này không bị mê hoặc đâu phải nhờ Phật hiệu cao thâm, mà vì lão bị điên mà.

"Hỏi nó, chủ động nhổ ra nội đan với moi nội đan thì có giống nhau không? " Tả Đăng Phong hỏi nhỏ. Con kim kê này chủ động nhổ ra nội đan, nhưng năm con vật âm còn lại sợ rằng sẽ không phối hợp như vậy.

Ngọc Phất dịch lại. Ngọc Phất vừa mới dứt lời, kim kê hoảng sợ, vội há mồm hộc ra một viên nội đan vàng óng ánh đưa cho Tả Đăng Phong, nó tưởng nhầm Tả Đăng Phong muốn ra tay moi nội đan của nó.

Tả Đăng Phong nhận lấy, thấy nội đan cũng giông giống hạt đậu vàng Ngọc Phất thường dùng, chỉ khác là linh khí tràn đầy, cầm trong tay thì nhẹ hơn vàng, ngoài ra trong sắc vàng còn có xen lẫn có rất nhiều đường tơ máu đỏ rất nhỏ.
"Sao nó lại phun nội đan ra rồi, tôi vẫn còn thấy nó là cô gái?" Tả Đăng Phong cất nội đan vào hộp sắt trong ngực.

"Nó đổi màu rồi kìa! " Thiết Hài chỉ vào cô gái kim kê.

"Đi thôi." Tả Đăng Phong gật đầu, xoay người đi trước, hắn vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi kim kê, nhưng kim kê vì hiểu lầm hắn đã nhổ ra nội đan, nên không hỏi được nữa, nhưng Tả Đăng Phong thông qua phản ứng của nó đã có được đáp án, moi ra nội đan và chủ động nhổ ra nội đan cũng giống nhau.

Ba người đi trước, cô gái kim kê và chàng trai nhát gan theo sau, Thập Tam đối với kim kê vốn không nhiều địch ý, càng không hứng thú, nên chỉ liếc qua vài lần rồi nhảy lên vai Tả Đăng Phong.

Lúc bước đi, kim kê và chàng trai đều lảo đảo, Ngọc Phất mủi lòng, khẽ đỡ cho.

Xuống đến tầng hai, Tả Đăng Phong dừng lại, lấy áo choàng bọc lấy hơn mười cân kim ngọc, rồi mới chạy theo mọi người.

Cánh cửa kim tháp đã biến hình, mọi người chỉ có thể theo đường địa đạo đi ra, kim kê nhìn thấy con cua thê thảm thì lưu luyến, không đành lòng, Tả Đăng Phong thấy thế liền gọi Ngọc Phất vàThiết Hài ra tay lật con cua lại. Cua có năng lực tái sinh, không lâu sau chân sẽ mọc ra lại, đủ sức bảo vệ kim kê và chàng trai nước Lô.

Ra khỏi địa đạo trời đã gần sáng, Thiết Hài cõng theo chàng trai, Ngọc Phất mang theo kia kim kê, Tả Đăng Phong mang theo châu báu, cùng Thập Tam trở về thành cổ.

"Nó rất nhẹ, không quá năm mươi cân, ôm vào tay có thể cảm nhận được lông vũ, nhưng nhìn thì vẫn thấy là cô gái." Ngọc Phất nhìn theo hai người kia, nói.

"Thế giới này lắm thứ li kì, may mà chỉ mình nó có khả năng làm cho người ta sinh ra ảo giác, nếu không mà muốn tìm cho đủ sáu con vật âm, chắc tôi phải trở nên giống như lão." Tả Đăng Phong chỉ Thiết Hài đang lục lọi thùng gỗ tìm đồ ăn.

"Màu trận phù sẽ trở lại màu đỏ rất nhanh, chúng ta phải tận dụng thời gian thực hiện lời hứa, nếu không hai người họ rất khó sống sót ở đây." Ngọc Phất nhắc.

Tả Đăng Phong gật đầu, tuy lúc đầu kim kê lừa gạt hắn, nhưng cuối cùng đã giao ra nội đan, hắn cũng nên thực hiện lời hứa mới là đúng.

Vài ngày sau, ba người lăn trống Quỳ long trở về, Cự Nhân còn giữ lại bản tính sống quần cư của con người, nên tụ vào một chỗ, ba người thính lực nhạy cảm, không khó khăn gì đã kiếm ra sơn động, sát phạt một trận, trảm thảo trừ căn, chỉ còn sót lại bốn Cự Nhân đực từng giúp họ đào động ban đầu, dù Tả Đăng Phong không diệt sạch, chúng không có Cự Nhân cái, cũng không thể sinh sôi ra thêm được.

Vài ngày sau, trận phù đã trở lại màu đỏ, lúc nào cũng có thể rời khỏi trận, nhưng Tả Đăng Phong không hề sốt ruột, lần này vào trận nhờ vận khí tốt tìm được trận phù, chứ không phải phá trận mà vào, mười hai chương cô hư pháp vẫn chưa tìm ra, nên Tả Đăng Phong luôn suy nghĩ trận pháp này hình thành như thế nào, sau này còn phải đối mặt với năm trận pháp nữa, đâu phải lần nào cũng có thể nhờ vào vận khí.

"Mười hai chương Cô hư pháp không hề giống nhau, dù có nhìn thấu trận pháp ở đây, cũng không thể suy ra những trận khác, cứ đi ra ngoài trước đi." Ngọc Phất nhẹ nhàng nói với Tả Đăng Phong.

"Vào trận dựa vào vận khí, vào trong tháp cũng dựa vào cũng vận khí, tôi không có khả năng lúc nào cũng có vận khí tốt như vậy." Tả Đăng Phong mờ mịt lắc đầu,

"Xe đến trước núi sẽ có đường, đi thôi, mấy ngày nay Thập Tam không ăn gì rồi." Ngọc Phất chỉ Thập Tam đứng cạnh thùng gỗ.

Tả Đăng Phong gật đầu, vác thùng gỗ lên lưng, đi đến thạch lâu, để lại hai miếng trận phù, ba người một mèo rời khỏi thành cổ đi về phía nam. Kim kê và chàng trai luôn tránh ở trong thạch lâu. Đối với họ, ba người Tả Đăng Phong chính là thổ phỉ ti tiện, chẳng những quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của họ, còn lấy đồ của họ.

"Con chim kia chắc chắn không ra ngoài được, sao cậu lại để lại hai miếng đá kia? " Thiết Hài quay đầu lại nhìn, lão biết hai miếng đá đỏ kia có thể ra vào trận pháp,

Tả Đăng Phong lắc đầu không trả lời, chàng trai kia rõ ràng không biết gì thế giới bên ngoài, nên chắc chắn sẽ không ra ngoài, kim kê cũng sẽ không thả cho hắn rời đi, trận pháp nơi này chưa bị phá, kim kê đương nhiên cũng không thể ra ngoài, Tả Đăng Phong để lại hai miếng trận phù chỉ vì thực hiện lời hứa lúc trước, hắn đã nói cái gì hắn luôn nhớ rõ.

Lúc ba người rời đi đã là buổi tối, ra khỏi trận pháp, Thiết Hài lại ôm lấy Thập Tam đi trước, Tả Đăng Phong và Ngọc Phất đi theo, trong lòng Tả Đăng Phong có rất nhiều nghi hoặc, trên đường đi rất ít nói chuyện,

Hắn luôn suy nghĩ về tòa kim tháp. Kim tháp này ba ngàn năm trước chắc chắn vẫn còn là thạch tháp, thạch tháp đương nhiên không thể dùng để bố trí Ngũ Hành đại trận. Cực hạn của Ngũ Hành đại trận chính là đem mắt trận giấu vào bên trong trận pháp, không vào trận sẽ không tìm thấy mắt trận, không tìm thấy mắt trận sẽ không phá được trận, như thế sẽ trở thành tử trận. Sau khi trận pháp bố thành, kim tháp vẫn còn là thạch tháp, thạch tháp mang tính thổ, thổ là Ngũ Hành chi nguyên, không thể làm mắt trận.

Nếu như nói kim kê là mắt trận cũng không đúng, bởi vì kim kê tuy có thể lây sự vật chung quanh, nhưng không thể ảnh hưởng đến phạm vi những ba trăm dặm, ngoài ra kiến trúc trong thành hẳn là đã có trước khi Khương Tử Nha bày trận, trừ việc thạch tháp biến thành kim tháp. Sở dĩ nói như vậy bởi vì thạch tháp nằm ngay giữa đường, chặn lối thông từ Tây Nam sang Đông Nam, thành thị bình thường không ai dựng tháp ngay trên đường, như vậy mắt trận hẳn chính là tòa thạch tháp này, nhưng mà đá mang tính thổ tuyệt đối không thể làm mắt trận, lại cmn đi vào ngõ cụt.

Trời mùa đông ban đêm rất lạnh, muốn bay nhanh chỉ có thể dùng linh khí chống đỡ hàn khí, đi được hai trăm dặm sau Thiết Hài dừng lại nhóm lửa sưởi ấm, lão lo Thập Tam bị cóng.

Tả Đăng Phong như bị nhập ma, ngồi bên đống lửa nhíu mày trầm tư, nghĩ mãi mà vẫn không ra kết quả, cuối cùng chỉ biết nhìn trời thở dài, lúc này đã hơn chín giờ tối, Bắc Đẩu Thất Tinh đã xuất hiện trên trời, ngay lúc ngẩng đầu lên nhìn, Tả Đăng Phong đột nhiên bắt được một đầu mối rất nhỏ, nhìn theo một hồi đột nhiên nghĩ ra.

"Thì ra là vậy, Khương Tử Nha quả thực là lợi hại." Tả Đăng Phong cảm thán từ đáy lòng.

"Nói nhanh lên!" Ngọc Phất vội vàng thúc, Tả Đăng Phong mấy ngày liền luôn cau mày suy nghĩ, đột nhiên nói như vậy chứng tỏ hắn đã nghĩ thông nguyên lý trận pháp.
Giao diện cho điện thoại