Tàn Bào

Quyển 2: Hoàng kim cốt tháp - Chương 146: Đuổi thiên sư




Chương 146: Đuổi thiên sư

Theo nhận thức của Tả Đăng Phong, Kim Châm là loại người luôn giấu mọi cảm xúc trong lòng, lấy đại cục làm trọng, hắn chưa bao giờ nghĩ Kim Châm lại bộc phát giận dữ đến mức này.

"Đại ca, anh phải tỉnh táo, tên kia là giáo chủ đó!" Tả Đăng Phong chạy theo kéo Kim Châm.

"Giáo chủ Chính Nhất là chủ dẫn Tam Sơn thật, nhưng chỉ là chủ dẫn chứ không phải quản lý, đến đúng lúc lắm, nợ cũ nợ mới sẵn tính một lượt." Kim Châm vừa nói, vừa xoay người trở về phòng.

Tả Đăng Phong đi vào theo, thấy Kim Châm nhanh chóng cởi đồ ra, thay đạo bào màu tím của chưởng giáo Mao Sơn vào, chỉnh trang lại đạo quan, cầm phất trần lên đi ra cửa.

"Đại ca, anh nghĩ kỹ lại." Tả Đăng Phong đi theo can, dáng vẻ này của Kim Châm rõ ràng là muốn đi ra động thủ với thiên sư Trương Hoằng Chính.

"Nếu là mười năm trước thì tôi mới nghĩ lại." Kim Châm hừ một tiếng.

Tả Đăng Phong không cản nữa, vậy thì có lẽ hai phái đã có ân oán sẵn rồi.

Kim Châm bước nhanh xuyên qua hậu viện đến chánh điện ở tiền viện, đạo nhân Mao Sơn vẫn đang xếp bằng ở tiền viện, gian điện mé tây thiên điện lấp lóe ánh nến, chắc chắn là chỗ đạo nhân của Long Hổ sơn và Các Tạo Sơn nghỉ ngơi.

" Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ai bảo các người ngồi ở đây?" Kim Châm bước tới, giận dữ hỏi.

" Vô Lượng Thiên Tôn, tham kiến chưởng giáo chân nhân." Đạo nhân Mao Sơn đã ngồi xếp bằng mấy ngày, vô cùng mệt mỏi, Kim Châm xuất hiện làm họ vô cùng phấn chấn, đứng cả dậy chắp tay hành lễ chào chưởng giáo.

"Đạo pháp giả ở lại, những người khác đi nghỉ cả đi." Kim Châm phất tay, ai nấy lập tức ầm ầm giải tán.

Kim Châm đi qua gian điện phía tây thiên điện, chưa đi tới cửa, Trương Hoằng Chính và lão đạo mặt lừa đã ra tới.

Hai bên dừng lại. Trương Hoằng Chính chờ Kim Châm thi lễ, vì dựa theo quy tắc cấp bậc, Kim Châm phải chào hắn trước, nhưng chờ một hồi, câu đầu tiên Trương Hoằng Chính nghe thấy Kim Châm nói không phải là 'Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn', mà là 'Cút đi cho tôi!'


Một câu "Cút đi cho tôi" của Kim Châm chẳng những làm mấy người Trương Hoằng Chính kinh hãi, mà ngay cả Tả Đăng Phong và đạo nhân Mao Sơn cũng phải trợn mắt há mồm, dù nói thế nào đi nữa Phái Mao Sơn cũng chỉ là một nhánh của Chính Nhất giáo, Kim Châm làm thế này là vô cùng vô phép.

"Đỗ Thu Đình, ngươi muốn khi sư diệt tổ, bội phản tổ đình có phải không?" Mặt Trương Hoằng Chính như gan heo.

"Phái Mao Sơn trên kính Tam Thanh làm tôn sư, dưới thừa truyền của Tam Mao chân quân, Chính Nhất phái dựa vào cái gì mà đòi quản?" Kim Châm nhướng mắt.

"Sáu trăm năm trước, Thành Tông hoàng đế ban thánh chỉ tứ phong Chính Nhất phái làm chủ dẫn Tam Sơn, Phái Mao Sơn chính là được giao cho Chính Nhất giáo ta quản lí, ngươi thân là nhân sư, đứng đầu Mao Sơn, lại trợ Trụ làm ác, cam tâm làm tay sai cho người Nhật, bây giờ lại còn phạm thượng, dám khinh thị tổ đình, nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp, si mê không tỉnh, Phái Mao Sơn sẽ phải gánh tai họa đó." Trương Hoằng Chính nghiêm nghị.

"Nguyên triều hoàng đế tứ phong là phong cho Chính Nhất phái Long Hổ sơn các người, chứ không phải Phái Mao Sơn của ta, Phái Mao Sơn chưa bao giờ cầm qua một đồng tiền phong ban thưởng nào của triều đình hết. Mười năm trước Giang Tô đại loạn, lương thực thiếu thốn, bổn tọa vâng lệnh ân sự tới Long Hổ sơn các ngươi cầu lương, Long Hổ sơn nhận bổng lộc bao nhiêu năm, tiền bạc giàu có, phú giáp một phương, không phải gấm ngọc không dùng, không phải đồ ăn thượng hạng không ăn, thế mà lại đưa đại hai túi lương thực mốc meo cho bổn tọa, nhục nhã như thế, bổn tọa cả đời không quên." Kim Châm chỉ tay ra cửa, "Nếu muốn động thủ, Phái Mao Sơn sẵn sàng phụng bồi, còn không thì lập tức cút xuống núi cho bổn tọa!"

"Đỗ Chân Nhân, chuyện trong nhà các người tôi không tiện nhúng tay, tôi xuống núi đi một vòng vậy." Tả Đăng Phong chờ Kim Châm nói xong thì nói ngay, hắn cũng biết Kim Châm thực đang muốn ra tay, lời lẽ tuôn ra còn khó nghe hơn cả Trương Hoằng Chính, kết quả sau cùng nhất định sẽ là lưỡng bại câu thương, quan trọng nhất là một khi động thủ, người trong phái tất nhiên sẽ tham dự, trở thành hỗn chiến, nên hắn phải nghĩ ra cách khiến Trương Hoằng Chính không dám ứng chiến.

Tả Đăng Phong nói xong không đợi Kim Châm trả lời liền đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy Trương Hoằng Chính hổn hển ra lệnh trở về Long Hổ sơn.

Tả Đăng Phong nghe vậy thì mỉm cười, quay về đứng cạnh Kim Châm.

Một lát sau, tất cả người của Long Hổ sơn và Các Tạo Sơn đều xuống núi, hai người bị đóng băng Tả Đăng Phong cũng không ra tay cứu, cứ thế mang đi.

"Trương Hoằng Chính vốn cuồng ngạo tự đại, tu vi không dưới tôi, sao hôm nay lại chịu thua?" Kim Châm nghi hoặc.

"Hắn sợ tôi xuống núi giết môn nhân của hắn." Tả Đăng Phong cười, nếu Trương Hoằng Chính thật sự không đi, Tả Đăng Phong nhất định sẽ biến hắn thành một giáo chủ không có môn nhân.

"Hôm nay chửi mắng thật là thoải mái." Kim Châm đi ra cửa nhìn xuống, người của Mao Sơn đã đi theo người của Long Hổ sơn xuống núi, nói là đưa tiễn, thực ra là đi đuổi.

"Đây không phải biện pháp xử lý tốt nhất, làm thế này người Nhật sẽ biết anh không bị độc chết, sau này sẽ còn tiếp tục tới làm phiền anh." Tả Đăng Phong nói.
"Thỏ bị ép đến đường cùng cũng sẽ cắn người." Kim Châm hừ lạnh.

"Đuổi họ đi thì dễ, nhưng cái tội danh hán gian của anh thì không rửa sạch được." Tả Đăng Phong thở ra, Kim Châm xử lý chuyện này rất không lý trí.

"Chỉ cần người của Mao Sơn không coi tôi là hán gian là được, người ngoài muốn nói gì mặc kệ, giết quỷ tử cho lắm, cuối cùng lại bị trở thành hán gian." Kim Châm cười khổ.

"Đúng ra nói thật với họ mới là biện pháp tốt nhất, Phái Mao Sơn muốn tồn tại, phải trái trái phải phải với quỷ tử, đâu có được an toàn như Long Hổ sơn và Các Tạo Sơn mãi tại Giang Tây."

"Cậu tưởng họ tới đây là để nghe tôi giải thích hả? Bọn họ chuyên chèn ép Phái Mao Sơn, mấy năm gần đây thanh danh của tôi lên cao, Phái Mao Sơn nổi tiếng hơn bọn họ, họ đã sinh lòng ghen ghét rồi." Kim Châm hừ lạnh.

" Thiên Lôi chưởng của tên Trương Hoằng Chính rất quái dị, sau này gặp hắn anh phải cẩn thận." Tả Đăng Phong nhìn theo bóng người dưới núi.

"Thiên Lôi chưởng của Trương gia đúng là bá đạo thật, nhưng mà pháp thuật và khinh thân của Long Hổ sơn thực không dám khen." Kim Châm cười.

Tả Đăng Phong cũng bật cười. Chiêu thức lợi hại đến mấy cũng phải đuổi theo kịp đối thủ mới phát huy được hiệu quả, nếu không thì chỉ có thể hù dọa mà thôi.

Kim Châm quay vào, tắm rửa thay quần áo, ăn uống qua loa, nói chuyện với hai vị sư huynh và môn nhân, đến nửa đêm thì bưng một bình trà mới tới phòng Tả Đăng Phong, hắn biết Tả Đăng Phong có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn.

"Đại ca, Đằng Khi đi tất cả bao nhiêu người?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Đằng Khi Chính Nam, một nữ ninja, là người đã từng giao thủ với Ngọc Chân Nhân - Tam Xuyên Tố, hơn trăm quân lính và rất nhiều dân phu, không có Đằng Khi Anh Tử."

"Làm sao bọn chúng tìm ra được hoàng lăng?" Tả Đăng Phong nhíu mày. Trong đám người kia, không có ai là cao thủ về phong thủy, Tả Đăng Phong thực sự không hiểu làm sao chúng tìm ra được.

"Không biết nữa, lăng mộ của Chu Bình Vương xây bên trong núi, lối ra vào mộ cách núi cả ba dặm. Bọn chúng đào xuống đất cách núi ba dặm về hướng bắc, rồi đào về phía trong núi, mãi mới mò tới lăng mộ. Cửa vào trong mộ rất bí mật, nhưng Đằng Khi Chính Nam lại cho đào rất đúng chỗ." Kim Châm nâng chung trà.

"Có lẽ chúng đã biết chỗ của tất cả mười hai địa chi." Tả Đăng Phong gật đầu. Lúc Đằng Khi Anh Tử rời đi, đã từng nói cô biết tình hình hiện giờ của mười hai địa chi, chứng tỏ Đằng Khi đã có được tư liệu manh mối rất tỉ mỉ và chính xác.

"Bọn chúng có thể biết vị trí, nhưng bọn chúng không biết địa chi bên trong lăng mộ là con gì?" Kim Châm lắc đầu.


"Sao lại thế?"

"Giữa lối vào mộ và mộ thất chính có một cái hồ hình tròn khoảng ba trượng vuông, hồ nước không sâu, nước trong không độc, nhưng bên dưới trải cát đen, bên trong có một con rắn độc màu đỏ. Lúc thấy con rắn, bọn chúng tìm mọi cách bắt nó, sau đến mộ thất chính thấy bên trong còn có một con vật kỳ quái sống dở chết dở bọn chúng có vẻ rất thất vọng, nên tôi nghĩ có lẽ bọn chúng nghĩ nhầm con rắn độc kia mới chính là con rồng đất dương chúc mà bọn chúng đang đi tìm, chứng tỏ dù bọn chúng biết chỗ có địa chi thật, nhưng lại không biết địa chi đó là con gì?" Kim Châm phân tích.

Tả Đăng Phong lại gật đầu, mục tiêu của Đằng Khi Chính Nam trái ngược với hắn. Đằng Khi tìm địa chi dương tính, nên khi nhận ra con vật kia là âm tính hắn không dùng được.

"Tới giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra tại sao con rắn độc lại không ăn thịt luôn con địa chi trong mộ mà lại còn bảo vệ cho nó." Kim Châm lại nói.

"Bản thân mười hai địa chi không lợi hại, nhưng chúng có khả năng diễn sinh ra một con độc vật rất lợi hại chỉ để bảo vệ cho chúng. Năm đó Chu Bình Vương bắt địa chi vào là muốn lợi dụng mối quan hệ này, dùng con rắn độc kia để bảo vệ lăng mộ cho mình, cũng chứng tỏ từ trước khi xây mộ ông ta đã có được địa chi và rắn độc rồi, càng không phải xây lăng mộ ngay tại nơi chúng sinh sống, mà xây lăng mộ xong mới đem chúng vào." Tả Đăng Phong nâng chung trà lên nhấp một miếng, ở thời Thương Chu, rất hiếm người dùng cơ quan bảo vệ phần mộ. Thời đó ăn còn không đủ no, chẳng ai có tâm tư đi nghiên cứu cơ quan dùng trong lăng mộ, có được một con rắn độc để bảo vệ mộ đã là ghê gớm lắm rồi.

"Hèn gì nó bỏ Tam Xuyên Tố mà chạy vào trong chủ mộ công kích tôi." Kim Châm bừng tỉnh.

"Làm sao anh lấy được nội đan?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Trong lăng mộ đâu có cây cỏ thực vật gì ăn được, nên con quái vật ba mắt kia chỉ thể sống nhờ vào nội đan mà thôi, muốn lấy được nội đan cũng rất dễ, làm cho bọn chúng cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp là lập tức chủ động nhổ ra nội đan để cầu mạng sống thôi." Kim Châm đáp.

"Sao chúng lại cho là nhổ nội đan ra thì có thể sống?" Tả Đăng Phong lại hỏi. Nếu lời này của Kim Châm là đúng, thì sau này hắn chỉ cần bắt chước theo, chỉ cần đánh một trận là thành công.

"Phái Mao Sơn mở cửa lập phái đã hơn một ngàn năm trăm năm, lúc đầu là tu ( (Thượng Thanh quyết) ), mục đích là cầu trường sinh, đến giữa thời Tống Triều thì đi chệch hướng, xem trọng tiểu thuật phù chú, suốt mấy trăm năm sau đó, bắt quỷ trừ tà phục ma hàng yêu rất nhiều, theo kinh nghiệm của lịch đại tổ sư truyền lại, những loài vật có linh tính sẽ nhổ ra nội đan để chứng tỏ chúng đã hối lỗi, biết sửa sai để không bị trừng phạt nữa, nhưng theo tôi nghĩ, chúng nó nhổ ra nội đan là cũng giống như con người bị thổ phỉ cướp thì giao ra đồ để thế thân thôi." Kim Châm cười.

"Con rắn và con quái vật kia thế nào rồi?" Tả Đăng Phong cười.

"Con rắn bị Tam Xuyên Tố giết chết, con quái vật cũng bị Đằng Khi bắt đi, có lẽ hắn muốn giữ lại để sau này uy hiếp cậu, hắn không biết nó đã không còn nội đan, cậu có thể tương kế tựu kế tha hồ mà đùa với hắn."
Giao diện cho điện thoại