Tàn Bào

Quyển 4: Huyền Môn thái đẩu - Chương 247: Gieo gió gặt bão




Chương 247: Gieo gió gặt bão

Tả Đăng Phong hô xong, đám lính đang đào càng thêm ra sức, Tả Đăng Phong nói với Ngưu Đại Toàn một tiếng, đi về hướng nam, thường thì những người đến đây đều đến từ hướng nam.

Ai cũng tưởng Tả Đăng Phong đi cảnh giới, ai ngờ hắn nhảy lên bức tường rào, nằm xuống đó ngủ, giao nhiệm vụ canh gác cho Thập Tam, hắn phải duy trì đầu óc tỉnh táo, linh khí tràn đầy.

Một đêm không ngủ, nên Tả Đăng Phong thiếp đi rất nhanh, nhưng không ngủ được bao lâu đã bị Thập Tam kêu tỉnh, Tả Đăng Phong mở to mắt nhìn theo hướng mắt của Thập Tam ra hướng tây, phát hiện có nhiều người cài lá cây ngụy trang đang lặng lẽ tới gần, phạm vi dàn ra khá rộng, cầm theo súng dài, chắc chắn là đội bắn tỉa.

"Giết họ đi." Tả Đăng Phong phất tay với Thập Tam.

Thập Tam nhận lệnh, lập tức chạy đi, trên tường rào có phần che, có thể nhìn rõ bên dưới, nhưng bên dưới lại không nhìn thấy trên tường.

Tả Đăng Phong tin tưởng năng lực của Thập Tam, nên sai Thập Tam đi rồi thì nhắm mắt lại, không lâu sau Thập Tam đã trở về, Tả Đăng Phong lại thiếp đi.

Tả Đăng Phong ngủ một giấc đến giữa trưa, trong thời gian hắn ngủ không hề phát sinh thêm chuyện gì khác, bộ đội hẳn là đang xin chỉ thị của cấp trên, còn người tu đạo thì có lẽ đã biết bản lĩnh của hắn ở Ngũ Đài Sơn, nên không ai không biết tự lượng sức mình đến khiêu khích hắn.

Công việc đào móc vô cùng thuận lợi, một cái hố cực bự sâu cả mười thước xuất hiện, bùn đất bị chất sang hai bên, mộ của Lý Nguyên Cát cách mặt đất có chín trượng, nếu mộ này cũng giống mộ của Lý Nguyên Cát thì chỉ có nghĩa đã đào được một nửa, dù có đào không ngủ không nghỉ, thì cũng phải mất một ngày rưỡi nữa.

"Đại ca, anh vào đấy tìm cái g?" Đã có ý muốn đi theo Tả Đăng Phong, nên Ngưu Đại Toàn thay đổi cách xưng hô.

"Thứ tôi muốn tìm chưa chắc đã có bên trong." Tả Đăng Phong không trả lời thẳng câu hỏi, trên bản đồ của Đằng Khi Chính Nam chỉ đánh dấu phạm vi đại khái, không nói rõ bên trong là con địa chi nào, hiện giờ bốn thổ địa chi chỉ còn lại âm chúc thổ ngưu và dương chúc thổ long, nên khả năng một nửa là hắn chỉ bận rộn toi công.

"Đại ca, tôi đề nghị thế này, anh suy nghĩ một chút nha, hiện giờ quỷ tử xâm lấn, hai đảng trong nước không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng với nhau, thiên hạ đã rối loạn, loạn thế xuất anh hùng, một thân pháp thuật của anh mà không đi tranh thiên hạ thì thật là đáng tiếc." Ngưu Đại Toàn lại kích động.

"Không nói gạt anh, tôi không có hứng thú với thiên hạ, bây giờ tôi chỉ làm vì một cô gái thôi." Tả Đăng Phong cười, hắn cũng chẳng thích suốt ngày sầm sầm mặt chẳng nói gì với ai, cứ như có người thiếu tiền hắn.

"Cũng có xung đột gì đâu, chiếm được giang sơn rồi, anh muốn làm gì mà chẳng được." Ngưu Đại Toàn nói.

"Mùa thu năm sau tôi phải đi rồi, lấy giang sơn để làm gì chứ." Tả Đăng Phong cười.



"Vậy anh muốn phụ nữ để làm gì chứ? " Ngưu Đại Toàn ngạc nhiên, tuy Tả Đăng Phong đang cười, nhưng hắn đã nhìn thấy được sự bi thương trên mặt Tả Đăng Phong, nên hiểu Tả Đăng Phong muốn nói gì.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, vấn đề này hắn đã sớm nghĩ tới, dù cứu sống được Vu Tâm Ngữ, nhưng tuổi thọ của hắn đã đến cuối, bi kịch chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng hắn vẫn muốn đem hết toàn lực, cố gắng làm cho bi kịch có một kết cục dễ chịu, dù chỉ nhìn thấy nhau một ngày, hay một canh giờ cũng được, chỉ cần được nghe Vu Tâm Ngữ nói một câu với mình là hắn đã thấy đủ.

"Đào nhanh lên, tin tức truyền ra ngoài rồi, sẽ có người sắp tới, rất nhiều phiền toái đó." Tả Đăng Phong trầm giọng.

Ngưu Đại Toàn thấy Tả Đăng Phong thay đổi sắc mặt, không dám tiếp tục nhiều chuyện, quay sang thúc giục mọi người tăng tốc.

Tả Đăng Phong và Thập Tam trở lại bức tường rào ở phía nam. Hiện giờ đang là giữa trưa, thời tiết rất nóng, Tả Đăng Phong nhìn mặt trời mà thấy chướng mắt, mặt trời mọc mặt trời lặn, vòng đi vòng lại, thiên địa vạn vật, sinh sinh tức tức, số lần mặt trời mọc và mặt trời lặn thuộc về hắn còn được bao nhiêu?

Hai giờ chiều, mười đạo nhân mặc đạo bào xuất hiện, theo thân pháp của họ, thì đa số đều đã là cao thủ vượt qua Thiên kiếp.

Tả Đăng Phong nhảy xuống, đứng ở ngoài tường chờ đối phương tới, mọi người nhìn thấy hắn thì tăng tốc độ, trong chốc lát đã tới trước mặt Tả Đăng Phong.

"Tả Đăng Phong, ngươi lại vẫn dám đến đào móc Chu Lăng, ngươi thật xem người trong đạo môn của Thiểm Tây không ra gì phải không?" đạo nhân lớn tuổi nhất trong đám giận dữ hỏi.

Tả Đăng Phong cười cười, không buồn trả lời, đám đạo nhân mặc đạo bào màu sắc và kiểu dáng khác nhau, cho thấy không phải ở cùng môn phái.

"Ngọ chưởng giáo hỏi ngươi, sao không trả lời? " trong đám người có người hát đệm.

"Tôi chỉ hỏi một câu, các người đến để cản tôi đúng không?" Tả Đăng Phong cao giọng.

"Đó là đương nhiên... A..."

Tả Đăng Phong không đợi đối phương nói xong đã lách tới, trong tích tắc cả mười người đều ngã xuống đất, không một người sống, trong số những người này cũng có người biết đạo thuật, nhưng Tả Đăng Phong không cho họ cơ hội xuất đạo pháp, dù là võ công hay thần thông Phật Đạo, thì chỉ cần đủ nhanh là cũng phá được.
Giết người xong, Tả Đăng Phong trở về tường rào, hắn cũng biết mình giết người thế này là quá mức độc ác, sẽ làm người thân và môn nhân của những người kia đau khổ, nhưng họ chắc gì đã thật sự đến đây vì trung nghĩa, chắc gì họ không lấy lý do chính nghĩa để ngụy trang cho mình?

"Thiêu thân lao đầu vào lửa, là tự mình rước lấy, đừng trách lửa quá sáng vô tình." Tả Đăng Phong lầm bầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên từ phía tây, Tả Đăng Phong quay sang nhìn, nhưng bị rừng cây cản mất tầm mắt, chỉ biết chỗ đào lăng vang lên tiếng nổ mạnh, làm cho mấy người bị thương ngã xuống đất.

"Đm nó, dám cho nổ pháo!" Tả Đăng Phong tức giận mắng, liếc nhìn Thập Tam, Thập Tam lập tức nhảy lên vai hắn, Tả Đăng Phong vọt về phía tây.

"Không phải sợ, chờ tôi đi giết họ." Tả Đăng Phong vừa lướt vừa lên tiếng trấn an mọi người.

Xuyên qua rừng cây, Tả Đăng Phong có một hàng mấy ổ đại pháo đã xếp hàng ở đó, binh lính đang nhét thêm đạn vào.

Tả Đăng Phong giận dữ, hắn không ngờ đối phương sẽ dùng tới đại pháo, người ta vẫn luôn xoen xoét Chu Lăng là phần mộ tổ tiên của Hoa Hạ, hắn tưởng quân đội sẽ phải ném chuột sợ vỡ bình, nhưng xem ra đối phương không nghĩ như vậy, chắc quân đội cho rằng tạo ra hố bom thì chỉ cần lấy đất lấp lại là xong, chỉ cần có kết quả không cần lo mất mặt?

Có người tinh mắt nhìn thấy Tả Đăng Phong đang nhanh chóng lướt tới, nên lập tức nổ súng ngăn chặn, Tả Đăng Phong lập tức thay đổi sách lược, không lăng không đường dài nữa, mà chỉ lăng không trong phạm vi ngắn, vừa lướt vừa thay đổi phương vị để né đạn.

Vừa vào đến tầm, Tả Đăng Phong lập tức ra tay, vừa giết chóc vừa la to như nổi điên "Tại sao các người không biết sợ vậy hả? Bây giờ đã sợ hay chưa? Sợ hay chưa? "

Có tổng cộng sáu khẩu pháo có bánh xe, pháo binh có trên dưới một trăm người, Tả Đăng Phong một hơi vừa giết vừa đuổi, túm mấy khẩu pháo ném lung tung, rồi tóm lấy tên sĩ quan pháo binh quay lại Chu Lăng.

Pháo binh nổ làm chết mười mấy người binh sĩ đang đào Chu Lăng, Tả Đăng Phong xuất vàng thỏi, sai người lái xe chở họ đi.

"Tôi không làm khó anh, nói, là ai ra làm các người tới? " Tả Đăng Phong nhìn viên thượng úy đang thấy chết không sờn.

"Phì." Viên thượng úy không trả lời Tả Đăng Phong, mà há miệng phun nước miếng.

"Không nói tôi thiến anh." Tả Đăng Phong nghiêng người, mấy trò bức cung chi cho mất thời gian, chỉ cần đánh trúng tâm lý đàn ông, là một câu thành công.

"Làm của cấp trên." Viên Thượng úy sợ hãi.

"Các người tiếp tục đào, tôi đi giết cấp trên của họ, hai mươi phút sau tôi về." Tả Đăng Phong nói với Ngưu Đại Toàn, không thể cứ đi cắt lá cây, hắn chuẩn bị đi chặt luôn cả cái cây xuống.

Ngưu Đại Toàn gật đầu, Tả Đăng Phong để lại Thập Tam tọa trấn, túm lấy tên thượng úy pháo binh lao đi, Thập Tam ở lại, vừa để tọa trấn, phòng ngừa binh lính đào tẩu, vừa để phòng ngừa có người trong đạo môn tới gây hấn, chỉ cần không độ quá Thiên kiếp, Thập Tam đều có thể đối phó.

Tả Đăng Phong hỏi tên thượng úy, rồi phóng thẳng đến doanh trại của binh đoàn pháo binh, ném tên tù binh đã bị dọa đến co quắp vào trong doanh trại, gian ngoài doanh trại có một phòng họp rất to, trong phòng họp có một đám sĩ quan đang họp, nhìn thấy Tả Đăng Phong đi vào, lập tức rút súng nhắm thẳng vào hắn.

"Ông hạ làm cho họ đi bắn tôi hả? " Tả Đăng Phong túm lấy một người mang quân hàm thượng tá, trang phục người này cho thấy rõ ràng là đoàn trưởng đoàn pháo binh.

Người kia còn đang sững người kinh, chưa kịp trả lời, Tả Đăng Phong đã phóng Huyền Âm chân khí, đóng băng toàn bộ người trong phòng, chỉ chừa lại một mình ông ta.

"Ông gọi điện cho cấp trên, nói cho hắn biết, nếu còn dám phái quân tới quấy rối tôi, tôi sẽ tới giết tên lão đại đầu trọc của các người." Tả Đăng Phong hừ lạnh, xoay người đi ra, cực tốc trở về Chu Lăng.

Trở lại Chu Lăng, nhìn thấy bên ngoài tường rào đông nghịt người, này những người này đều không có tu vi, phần lớn là mặc áo dài nho sĩ, đi theo có đệ tử, phía trước giăng một cái biểu ngữ to, trên viết "Trung hiếu làm gốc, nhân nghĩa làm đầu, lên án Tả Đăng Phong, không được làm điều ác."

Đoàn người này xuất hiện làm Tả Đăng Phong càng thêm bốc hỏa, cái đám tự cho mình là phần tử trí thức kia, Tả Đăng Phong dù xuất thân văn nhân, nhưng rất ghét văn nhân, văn nhân am hiểu nhất chính là càn quấy, cực kỳ thích nghe lời người khác kích động lừa gạt, người ta chỉ cần khuấy nhẹ một cái, là bọn họ lập tức sôi trào nhiệt huyết nhào lên hàng đầu, không nghĩ nếu như mình chết, ai sẽ nuôi cha mẹ mình.

Không đợi mọi người đến gần, Tả Đăng Phong lách mình vọt tới, một trận quyền đấm cước đá đuổi đám người chạy tán loạn, nói lí lẽ với mãng phu, ra quyền cước với văn nhân, đây chính là cách giải quyết sáng suốt nhất, dù sao thanh danh của hắn đã xấu, cần gì phải quan tâm bị thêm một cái tôi đánh người già đánh văn sĩ!

Từ lúc đó đến tối, không còn ai tới quấy rầy, Phật môn coi trọng ngũ đại giai không, đừng nói Chu Lăng, thủ đô bị người ta chiếm họ còn không trông nom nữa là, cho nên càng hay, đỡ phải ra tay.

Đến mười giờ tối, Tả Đăng Phong tìm một chỗ yên tĩnh nằm xuống nghỉ, không ngờ hắn ngủ thiếp đi, càng không ngờ hắn lại nằm mơ, dù đang ở trong mơ nhưng Tả Đăng Phong rất tỉnh táo. Từ hồi tu đạo pháp hắn chưa bao giờ mơ, hiện giờ lẽ ra lại càng không thể, ngay lúc Tả Đăng Phong đang định dùng lý trí tự đánh thức mình dậy, hắn nhìn thấy một ông lão tóc trắng từ xa đi tới....


Giao diện cho điện thoại