Chương 389: Ba món đồ
"Ngài muốn tìm món đồ gì? " Tả Đăng Phong quay trở lại.
"Tôi đi cũng lâu rồi, phải mau chóng chạy trở về, Tả chân nhân đến Tử Dương quan mấy ngày đi, chúng ta cùng lên đường." Đạo nhân áo tím mời.
Tả Đăng Phong gật đầu.
Đạo nhân áo tím thấy Tả Đăng Phong đồng ý, giơ tay chỉ về phía tây, mời hắn đi đầu, Tả Đăng Phong giơ tay đáp lễ, ý để ông ấy đi đầu.
Đạo nhân áo tím mỉm cười, nhún chân lăng không, Tả Đăng Phong đặt Thập Tam lên vai, lăng không lướt theo, giữ khoảng cách sau đạo nhân nửa thân người.
"Vu chân nhân muốn tìm món đồ gì?" Tả Đăng Phong hỏi lần nữa, đây là vấn đề hắn quan tâm nhất, hắn nhất định phải biết đối phương muốn làm gì.
"Chúng tôi muốn tạo ra một món đồ có thể qua lại thời không, nhưng ba linh kiện quan trọng nhất vẫn chưa tìm thấy." Đạo nhân áo tím đáp.
"Hiện giờ khoa học kỹ thuật đã đạt đến trình độ thực hiện được thuyết tương đối của Einstein chưa?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Cậu biết Einstein?" Đạo nhân áo tím hơi ngạc nhiên.
" Thuyết tương đối Einstein ra đời năm 1905, đương nhiên là tôi biết." Tả Đăng Phong đáp. Sau Cách mạng Tân Hợi, Trung Quốc bắt đầu sử dụng cả lịch công nguyên và lịch Dân quốc. Hắn làm về văn hóa, nên đương nhiên cách tính lịch của cả hai kiểu hắn đều biết, cũng biết lý luận về không gian và thời gian của Einstein, nhưng vào thời điểm đó, đó chỉ là điều viển vông, điều kiện khoa học thời đó không đủ sức nghiệm chứng.
"Khoa học kỹ thuật hiện giờ vẫn chưa tạo ra máy thời gian, nhưng chúng tôi có thể làm ra được." Đạo nhân áo tím đáp.
"Khoa học kỹ thuật còn chưa đạt tới, làm sao chế tạo ra được?" Tả Đăng Phong khó hiểu. Hai người đều là tử khí đỉnh cao, vừa bay vừa nói, chẳng khó khăn gì.
"Chúng tôi đã từng phát hiện một cái máy thời gian đến từ tương lai, chúng tôi chính là dùng cái máy đó trở về thời Nam Bắc triều, nhưng sau đó máy đã bị sư huynh của tôi cho nổ hư mất, khi chiến tranh hạt nhân xảy ra, chúng tôi tìm lại nó, hết sức sửa chữa, đến giờ vẫn còn thiếu ba linh kiện." Đạo nhân áo tím trả lời.
"Các vị chữa máy thời gian để làm gì?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn xuất thân là phần tử trí thức, tiếp xúc khoa học hiện đại trước, tiếp xúc phép thuật Đạo môn sau, nên hắn chẳng thấy giữa hai thứ có gì mâu thuẫn, cái gọi là khoa học chẳng qua là đem huyền học giải thích ra mà thôi.
"Chúng tôi chuẩn bị trở về triều nhà Tần một chuyến, giết Từ Phúc, gen của người Nhật có vấn đề, trong xương tủy họ lúc nào cũng có suy nghĩ điên cuồng muốn hủy diệt tất cả, loại điên cuồng này không thuốc chữa, chỉ có thể diệt từ gốc rễ mà thôi." Đạo nhân áo tím uy nghiêm đến đáng sợ.
"Tôi đồng ý quan điểm của ngài, nhưng tôi sẽ không tham dự vào chuyện của các ngài, tôi giúp các ngài tìm đồ các ngài cần, sau đó các ngài vui lòng quẳng tôi trở về thời Dân quốc." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.
"Đồng ý." Đạo nhân áo tím gật đầu.
"Đồ muốn tìm ở cách đây rất xa đúng không? " Tả Đăng Phong lập tức quay về chủ đề chính. Đạo nhân áo tím cũng là tử khí đỉnh cao, tốc độ di chuyển nhanh chóng, nếu ba món đồ kia cách đây không xa thì ông ta đã tự lấy được rồi.
"Đúng vậy, hiện giờ đã biết hai nơi là ở Bắc cực và Ai Cập, trong Kim tự tháp Ai Cập cũng có một chiếc máy thời gian rơi xuống bị hư, mấy năm trước Tử Dương quan sai hai tiểu bối tới đó thám hiểm nhưng bị nhốt, tôi với sư huynh tới đó cứu viện, phát hiện ở đó có máy thời gian bị hư, chúng tôi cần một món linh kiện trong đó. Cơ quan bên trong Kim tự tháp cũng đã bị chúng tôi phá tan rồi, cậu chỉ cần tới lấy cái linh kiện kia mang về là được." Đạo nhân áo tím hướng dẫn.
"Làm sao ngài biết món linh kiện thứ hai ở Bắc cực?" Tả Đăng Phong cau mày, Bắc cực ở đâu hắn biết, đó là cực âm cực hàn, rất là xa xôi.
"Thông qua tra tìm ghi chép của vệ tinh." Đạo nhân áo tím trả lời.
"Còn món thứ ba?" Ai Cập và Bắc cực đều xa vời vợi, đi về tốn rất nhiều thời gian, nếu món cuối cùng ở Nam Cực thì…hắn căn bản không còn đủ thời gian mà tìm.
"Hiện giờ tôi còn chưa biết, nhưng biết chắc nó ở trong nước ta, chúng tôi sẽ mau chóng tra tìm manh mối." Đạo nhân áo tím đáp.
"Nếu các người còn có lựa chọn tốt hơn, thì tốt nhất đừng có nhờ tôi." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn những con người bên dưới.
"Hiện giờ người tu đạo tử khí đỉnh cao còn lại cũng còn khoảng mười người, nhưng họ phân tán các nơi, hơn nữa đều dùng tử khí của bản thân để lập màn chắn bảo vệ một khu vực nhất định, trừ chúng tôi có thể thoải mái đi tới đi lui, những người khác gần như không đi đâu được, nên căn bản không thể nào họp mặt, càng không thể nhờ ai đi ra ngoài tìm." Đạo nhân áo tím đáp.
"Nhờ tôi hỗ trợ, các người sẽ rất nguy hiểm." Tả Đăng Phong hơi vận linh khí nhìn Đạo nhân áo tím.
"Ý cậu là nếu cậu tìm được ba món đồ đó nhưng không thể trở về, thì cậu sẽ tán công tự bạo ở Tử Dương quan, bắt tất cả chúng tôi chôn cùng đúng không?" Đạo nhân áo tím bình tĩnh nói.
"Đúng vậy." Tả Đăng Phong nghiêm nghị gật đầu.
"Ha ha, trước khi tới tìm cậu, tôi cũng đã thông qua hơi thở của cậu đoán được cậu là hạng người gì, yên tâm đi, chỉ cần cậu làm xong việc nên làm, tôi nhất định sẽ đưa cậu trở lại." Đạo nhân áo tím điềm đạm.
"Tính tôi nói thẳng, Vu chân nhân đừng thấy phiền lòng." Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không ý muốn ra vẻ, nhưng hắn nhất định phải nói rõ tất cả từ đầu.
"Không sao, hiện giờ tôi rất bình tĩnh." Đạo nhân áo tím khẽ khoát tay, sắc mặt bình thản.
"Vu chân nhân, những người này còn có hy vọng chữa khỏi hay không?" Tả Đăng Phong chỉ các quái nhân bên dưới.
"Họ đều đã là người chết, tam hồn đã rời khỏi cơ thể, nhưng bảy phách vẫn còn, nên mới có thể ăn uống theo bản năng." Đạo nhân áo tím lắc đầu.
"Bị họ cắn phải hoặc làm bị thương thì có sao không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Họ không phải cương thi, chỉ là người bị phóng xạ chết mà thôi, trong răng và móng tay không Thi độc, bị cắn trúng thì chỉ có một hậu quả, là rất đau mà thôi." Đạo nhân áo tím cười.
"Tại sao bảy phách của họ lại không rời khỏi cơ thể?" Tả Đăng Phong hỏi tới, xem ra Đạo nhân áo tím này có bốn phần cơ trí, ba phần kiêu ngạo, hai phần hiền lành và một phần hài hước, cũng không khó để ở chung.
"Do bức xạ hạt nhân tạo thành, nguyên nhân cụ thể vẫn còn chưa phân tích ra." Đạo nhân áo tím đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, nhờ Đạo nhân áo tím giải thích, hắn đã biết được tình huống trước mắt một cách tổng quát, bức xạ hạt nhân là cái gì hắn không biết, tạm thời lý giải thành một loại bệnh truyền nhiễm, những tử thi này không truyền bệnh truyền nhiễm, mà thứ truyền nhiễm chính là không khí bị ô nhiễm, người tu đạo tử khí đỉnh cao có thể tránh được khỏi bị xâm hại, cũng có thể tạo ra màn chắn ngăn cản không khí ô nhiễm, bảo vệ những người khác khỏi bị nhiễm lây.
"Những nước khác xung quanh cũng bị như thế này?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Đúng vậy, cả biển cũng bị ô nhiễm. Dân Nhật này tuy rất đáng ghét, nhưng chúng tôi không thể phủ định sự thông minh của họ. Người Nhật khi nghiên cứu cái gì cũng đều vô cùng chấp nhất, nghiên cứu vũ khí nguyên tử cũng như vậy, họ bỏ bên trong vũ khí nguyên tử một loại vi khuẩn truyền nhiễm, chúng tôi đến bây giờ vẫn chưa biết vi khuẩn kia hoạt động như thế nào." Đạo nhân áo tím lắc đầu.
"Nhật cũng bị ảnh hưởng?" Tả Đăng Phong hỏi, hắn cần phải hỏi, hỏi càng nhiều thì biết càng tỉ mỉ, cảng hiểu rõ tình hình.
"Họ tưởng mình có thể khống chế được con cọp, những thực chất sau khi họ thả nó ra thì không thể kiểm soát nổi, nên họ là chỗ gặp xui xẻo trước tiên." Đạo nhân áo tím bĩu môi, "Họ gây họa, làm cả thế giới cũng bị vạ lây, thật mẹ nhà nó."
Tả Đăng Phong không hỏi nữa, Đạo nhân áo tím tăng tốc, đến giờ tý, hai người về tới Tử Dương quan.
Trăm dặm xung quanh Tử Dương quan đều có màn chắn tử khí, Đạo nhân áo tím dẫn Tả Đăng Phong đi vào, Tả Đăng Phong bất ngờ vì nơi này không hề bị dính chút ảnh hưởng phóng xạ nào, trong núi vẫn có thảm thực vật. Chín mươi năm trước hắn đã từng đến nơi này, khi đó nơi này vẫn là một vùng phế tích, nhưng bây giờ đã có đạo quan, chắc là được xây dựng sau này.
Trừ đạo quan, ở phía đông còn có một cái đỉnh rất to, cả mười mấy mẫu, trên mặt có rất nhiều những viên pha lê màu đen.
"Đó là chỗ chúng tôi sửa cỗ máy thời gian." Đạo nhân áo tím chỉ cái đỉnh, rồi chỉ vào ngọn núi, "Trên núi có sơn động, đa số mọi người đều ở trong sơn động."
"Có bao nhiêu người?" Tả Đăng Phong gật đầu hỏi.
"Hơn 800." Đạo nhân áo tím trả lời.
"Lão Vu, đã về rồi à?" Trong một căn nhà dưới chân núi có một người béo đi ra, người này tuổi chừng bốn đến năm mươi, vóc dáng không cao, miệng ngậm thuốc lá.
"Đây là sư huynh của tôi." "Lão Ngưu, đây là Tả chân nhân, là người đệ muốn kết làm bạn." Đạo nhân áo tím giới thiệu hai người với nhau.
"Mẹ nó, tiểu huynh đệ, quần áo của cậu độc quá nha." Người béo định vỗ vai Tả Đăng Phong.
"Miêu ~" Thập Tam đang ngồi xổm trên vai Tả Đăng Phong lập tức rít lên thị uy.
"Úy, con mèo này sao mà dữ thế! " Người béo cau mày nhìn Thập Tam.
"Vu chân nhân, mé tây và phía sau núi có cái gì?" Tả Đăng Phong không để ý tới người béo, hắn nhận ra Thập Tam luôn nhìn quanh, mắt phải đã đổi màu.
"Mé tây là chỗ bạn gái tôi ở, phía sau núi là một người bạn của tôi, Tả chân nhân từ xa đến là khách, mời đến chính điện nói chuyện." Đạo nhân áo tím đưa tay mời.
"Không được, chỉ đường để tôi đi tìm đồ, tôi muốn đi ngay." Tả Đăng Phong lắc đầu, đây là nhà của người khác, hắn không quen ăn nhờ ở đậu.
"Không cần phải vội, để tôi tìm mấy người hỗ trợ cậu, còn phải chuẩn bị thực phẩm đồ dùng, nhanh nhất cũng phải ba ngày." Đạo nhân áo tím lắc đầu.
"Tôi không cần hỗ trợ, cũng không cần thực phẩm đồ dùng, chỉ đường cho tôi đi." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn đã quen thuộc độc lai độc vãng, không cần đồng đội, có thêm người hắn mất công phải bố trí màn chắn để bảo vệ họ khỏi độc khí.
"Đi Ai Cập phải ngồi máy bay, phải có phi công để lái, đừng có gấp, nghỉ ngơi mấy ngày đã, chờ sắp xếp đầy đủ hẵng đi." Đạo nhân áo tím lắc đầu.
"Vậy tôi cáo từ trước, ba ngày sau tôi quay lại." Tả Đăng Phong chắp tay chào hai người, lăng không rời đi. Đạo nhân áo tím lúc dẫn hắn đi vào trận có để sót lại trên người hắn chút ít linh khí, hắn có thể tự do ra vào trận pháp.
"Tả chân nhân định đi đâu?" Đạo nhân áo tím từ dưới đất hỏi vọng lên.
"Hồ Nam."
Giao diện cho điện thoại