Tần Cảnh Ký

Chương 37




Tần Cảnh vẫn ngủ đến năm giờ chiều ngày hôm sau, khi tỉnh lại, nằm trên giường lớn rộng rãi của khách sạn, cô nghĩ lại cả nửa ngày cũng không nghĩ ra hôm qua làm thế nào mà về được đây.

Chạy đến mấy phòng cách vách xem một chút, Doãn Thiên Dã không ở đây, còn lại nhân viên cũng không ở đây.

Xem ra, mọi người đều đi làm việc rồi.

Tần Cảnh thu dọn một chút, mang theo vài thứ, chuẩn bị đến studio, vừa tranh thủ xem tivi, kết quả, vừa vặn nhìn thấy An Nham trên màn hình quảng trường thời đại nhiều lần cầu hôn Tập Vi Lam.

Chẳng qua, vai nữ chính giống như không đến, chỉ có An đạo diễn trẻ tuổi đau khổ chờ đợi.

Trên màn hình truyền hình trực tiếp, người trên quảng trường đã tập trung đến mức, nước không ngấm qua được. Màn hình LED lớn không chỉ phát đi phát lại đủ loại lời nói cầu hôn buồn nôn của An đạo diễn, thậm chí còn có các loại ảnh thân mật của bọn họ với nhau.

Tần Cảnh hơi hơi kinh ngạc, lúc đó cô chỉ là hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt mà bày một trò khiêu khích, không nghĩ đến An đạo diễn ngây thơ như vậy cuồng dại như vậy, còn thực sự tạo ra chuyện lớn như vậy!

Cũng đúng, hắn luôn luôn tự mình cảm thấy rất tốt đẹp, chắc chắn cho rằng cầu hôn là tình thế bắt buộc. Dù sao về sau kết hôn truyền thông tất nhiên sẽ phát hiện, hiện tại, nhân thể mở rộng quy mô tạo thanh thế lớn, càng thể hiện đia vị của mỹ nhân trong lòng hắn!

Tần Cảnh tâm tình thật tốt, nhanh chóng chạy đến studio xem Tập Vi Lam đi.

Quả nhiên, hôm nay, Tập Vi Lam tâm tình cực độ không tốt, cô ta căn bản không nghĩ đến An Nham lại đột nhiên cầu hôn, lúc đó trực tiếp cự tuyệt trong điện thoại. Cũng không ngờ đến hắn cư nhiên làm tới như vậy, làm chấn động như thế không nói, còn đem ảnh của bọn họ với nhau lên, đây không phải bức hôn sao?

Tập Vi Lam trong lòng tức điên, có giải thích với bất cứ ai cũng không ai tin, chỉ đành bất lực nhận lời chúc mừng của các đồng nghiệp không biết chuyện ở studio, cũng như tán thưởng của mọi người với Tần Cảnh:

"Hóa ra bức ảnh Tần Cảnh đăng lên là thật! Tần Cảnh đúng là lợi hại! Quả nhiên, tin tức do cô ấy đưa, trước giờ không có giả!"

Tập Vi Lam tức không chịu được, mà mặt ngoài vẫn còn giả vờ bình tĩnh diễn.

Tần Cảnh từ đầu đến cuối cười tít mắt, còn không có ý gì tốt coi thường ánh mắt oán giận của Tập Vi Lam, cùng mọi người chúc mừng cô ta mấy câu.

Chỉ là, Tần Cảnh vui sướng không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Tô Hiền, nói là cổ phiếu trôi nổi còn lại của Trường Ninh có xu thế bị người nào đó thu mua, tuy rằng trước mứt còn chưa vượt qua 10%, nhưng cũng không thể không cảnh giác.

Tần Cảnh lại truy hỏi người đó là ai.

Tô Hiền nói, là một công ty nhỏ không có danh tiếng gì, hình như chỉ là công ty tài chính.

Tần Cảnh tuy rằng không hiểu kinh tế, nhưng cũng rất rõ, công ty nhỏ này rất có khả năng chỉ là bảng quảng cáo, giai đoạn đầu chưa có ai chú ý thua mua một bộ phận nhỏ, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, một đại tập đoàn sau lưng xuất hiện, tiến hành thu mua số lượng lớn. Cuối cùng, khống chế tối đa cổ phẩn, không thể biết trước là ai.

Tần Cảnh để điện thoại xuống, ưu sầu lo lắng, cảm thấy rất cần về nhà cùng Tần Chính thương lượng một chút.

Cô bảo với Tiếu Tiếu lát nữa nói lại vài câu với Doãn Thiên Dã, lập tức thu dọn đồ đạc túi xách của mình, ra khỏi phòng nghỉ. Không ngờ vừa vặn Doãn Thiên Dã đi quay phim trở về, cô cũng không chú ý đến, lướt qua luôn.

Kết quả, anh tay dài vươn ra, tóm trúng mũ sau áo cô kéo lại, giọng điệu bất mãn: "Này, em đi đâu đấy, ngủ cả ngày, vừa mới tới liền muốn đi à?"

Tần Cảnh bị ánh xách lên, cắn cắn môi: "Trường Ninh có khả năng có vài vấn đề!"

Doãn Thiên Dã buông cô ra, nửa dựa vào khung cửa: "Tôi đoán nhé, em hoài nghi cùng vai nữ chính của chúng ta có liên quan?"

/ Quảng cáo

Tần Cảnh gật gật đầu.

"Thế mà em còn đi tìm ba em? Không sợ lại khiến ông ấy kích động sao?"

Tần Cảnh sửng sốt, đúng vậy, chính mình cư nhiên không nghĩ đến, đảo mắt nghĩ nghĩ, có chút hồ nghi, "Lạ lắm nhé, từ bao giờ anh lại là người suy xét chu đáo thế nhỉ?"

Doãn Thiên Dã không trả lời, cũng không biểu hiện gì trên mặt xoa xoa đầu cô.

Một bên Tiếu Tiếu nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, Doãn Thiên Dã tiên sinh của cô chẳng lẽ không phải rất không thích có tiếp xúc thân thể với người khác sao? Tại sao lại với trợ lý Tần Cảnh có đủ các loại vân vê đầu nhéo mặt ôm ôm sờ sờ?

Giống nhau đều là trợ lý, vì sao vận mệnh bất công như vậy?

Doãn Thiên Dã quay sang nhìn Tiếu Tiếu: "Nhớ thu dọn lại đồ đạc!" Vừa nói, vừa lôi kéo Tần Cảnh: "Đói bụng rồi, ăn cơm trước rồi nói!"

Tiếu Tiếu lệ ròng ròng: còn cầm tay, cầm tay! Bước tiếp theo là cái gì, là cái gì??

Doãn Thiên Dã lên xe, lại không có vội lái xe, ngược lại nghiêm túc quan tâm hỏi đến chuyện của Trường Ninh. Tần Cảnh tuy không biết anh có thể giải quyết không, nhưng vẫn một năm một mười nói ra lo lắng trong lòng mình.

Hiện tại có hai khả năng, một là chính Tập Vi Lam đang thu mua cổ phiếu trôi nổi của Trường Ninh, muốn trở thành cổ đông lớn nhất, về sau hướng đi của Trường Ninh sẽ dựa vào quyết định của cô ta.

Hai là Tập Vi Lam muốn đem cổ phiếu của Trường Ninh toàn bộ bán ra, nhưng còn nữa, cô ta có khả năng muốn bán cho công ty đang muốn gây bất lợi cho Trường Ninh. Nói thí dụ như, một công ty chỉ coi Trường Ninh là một đoạn đường để thâu tóm, âm mưu sau khi mua vào sẽ khai phá nó thành một công dụng khác cho tập đoạn. Nói như vậy, cái tên Trường Ninh này sẽ hoàn toàn bị tiêu hoá, rốt cuộc sẽ không còn nữa.

Vậy tâm huyết cả đời của Tần Chính, trừ con số vô tri trên tài khoản ở ngân hàng cũng không còn gì cả.

Doãn Thiên Dã trầm mặc nghe cô nói xong, nghĩ một lát, nói: "Hẳn là khả năng thứ hai! Tập Vi Lam hiện tại căn bản không có nhiều tiền như vậy để thu mua cổ phiếu trôi nổi, hơn nữa cho dù cô ta có thu mua thành công, điều hành một tập đoàn lớn như vậy cũng nằm ngoài khả năng của cô ta. Cô ta sẽ không muốn gắn tiền đồ của mình với Trường Ninh, có lẽ, cô ta hiện tại chỉ là đơn thuần đang xem xét một công ty khác đang muốn mua lại Trường Ninh. Giống như em nghĩ vậy, cô ta sẽ chọn một công ty đả kích nhất với tính độc lập của Trường Ninh!"

"Cho nên, làm thế nào?" Tần Cảnh nhíu mày, "Tôi hiện tại cũng không có nhiều tiền như vậy đi thu mua cổ phiếu khác! Chỉ có đi tìm ba ba, ba ba có lẽ có..."Lời nói phía sau không thể nói tiếp được, nếu như không đủ tiền thì, thế, chẳng phải là dùng cạn khô tiền dưỡng lão của ba ba sao?

Doãn Thiên Dã thấy cô đột nhiên ngừng lại, quay đầu lại vừa nhìn, liền thấy cô cúi thấp đầu, thật sâu nhíu mi, trong mắt có một chút mờ mịt và sợ hãi, nắm tay nắm chặt cũng run rẩy.

Trước giờ anh chưa từng thấy cô như vậy, cho du là lúc doanh thu của "Chuyện ngôi sao" thấp, bị người ta hắt cà phê, gặp khó khăn khi quay phim, cũng chưa từng như thế này.

Anh biết là cô vì ba ba mà đau xót, nên mới sợ hãi.

Trong lòng anh không hiểu sao có chút đau, nhưng càng nhiều là tức tồi, rất tức giận kẻ nào bày trò làm cô sợ hãi.

Anh không tự chủ được duỗi tay qua, cầm thật chặt tay cô, nhấn từng chữ nói: "Em yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết được chuyện này!"

Tần Cảnh lập tức quay đầu nhìn anh, nhãn thần vẫn mê mang, rồi lại có một tia an tâm: "Anh có cách sao?"

"Ừ!" Doãn Thiên Dã nhắm mắt rồi lại mở mắt, trầm tĩnh, cài chặt dây an toàn cho cô, "Em chỉ cần hoàn toàn tin tưởng tôi là được!"

Trước khi khởi động xe, Doãn Thiên Dã gọi điện thoại cho ai đó:

"Lát nữa có thời gian không?"

...

"Đến Hoa Mộc Trù đi!"

...

"Có việc quan trọng!"

...

Khi hai người đến Hoa Mộc Trù, người trong điện thoại còn chưa tới. Lúc gọi món, Doãn Thiên Dã để cho Tần Cảnh chọn vài món, rồi chính mình cũng chọn vài món, sau đó liền đưa lại thực đơn cho phục vụ.

Tần Cảnh thấy thế, có chút buồn bực: "Không cần để khách chút nữa đến còn gọi món à?"

Doãn Thiên Dã sửng sốt, phút chốc bật cười: "Tên đó không phải khách!"

Người phục vụ đi chưa được bao lâu, cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra.

Dáng người thanh thanh, ánh mắt nhợt nhạt.

Tần Cảnh cứ như vậy, lại nhìn thấy, Việt Trạch.