Tận Cùng Đau Đớn

Chương 57




" Từ giờ em sẻ sống ở đây, tôi đã cho người sắp xếp rồi em không cần phải lo chỉ cần em ở yên một chỗ là được ” anh nhìn cô nói .

Cô bây giờ như cái xác không hồn mặc cho anh có nói cũng chả quan tâm .

Anh thấy cô như vậy liền không nói gì mà mở cửa xe trực tiếp nhấc bổng cô lên, vậy mà cô cũng không vùng vẫy hay chống đối .

Cô im lặng như trong lòng vẫn rất đau trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của Hoan Tịch, cô đau vì anh cứ mãi không buông tha là anh không cần là anh tự tay ném cô vào trong tù là anh hết lần này đến lần khác khiến cô nhục nhã hạ mình . Nhưng cũng chính anh bắt cô lại để giam cầm cô, nhưng nỗi đau không vơi đi mà nó chỉ chồng chất lên nhau .

Ẵm cô về phòng anh đặt cô xuống giường nhìn cô như vậy anh rất khó chịu chỉ muốn giết chết quách tên Hoan Tịch kia .

“ Em chuẩn bị đi một tí nữa cùng tôi dùng bữa tôi ” Lê Minh nói xong quay người đóng cửa một cái thật mạnh .

Cô cứ nằm ì như vậy mãi khi đã đến giờ ăn, anh chờ cô nhưng không thấy cô xuống, anh đành phải tự mình lên kiểm tra . Mở cửa phòng đi vào chỉ thấy một màn đêm đen bao phủ khiến anh trở nên khó chịu tột cùng . Anh tiến lại mở cái đèn đầu giường .

“ Em không nghe tôi nói gì sao ? ” Lê Minh hỏi .

“ Anh ấy và thằng bé như thế nào rồi ? ” Cô hỏi ngược lại anh .Nghe câu hỏi này anh đã muốn phát điên nhưng vẫn kìm nén .

“ Thay đồ rồi xuống ăn cơm nhanh lên ” anh hất tung cái mền lên ra lệnh cho

cô.

“ Anh ấy không sao rồi đúng không ?, thằng bé cũng an toàn rồi đúng không ? ” cô lại tiếp tục hỏi .



“ Tôi sẻ cho em câu trả lời, còn bây giờ đừng thách thức giới hạn của tôi ” Lê

Minh mất kiên nhẫn .

Nghe anh nói vậy cô không đáp không rằng liền quay lại giường nằm xuống, ánh mắt mệt mỏi cũng dần rủ xuống . Anh lúc này đấm một cú trời giáng vào cánh cửa, cú đấm khiến cô cũng phải giật mình chưa kịp nhìn anh như thế nào cô đã bị anh nhấc bổng lên, đi thẳng vào toilet ném cô vào bồn tắm . Anh đè sát vào cô mở vòi sen liên tục xịt vào cô dòng nước lạnh khiến cô dần tỉnh táo mà vùng vẫy .

“ Anh....mau......dừng lại......đi ” Tuyết Vy bị sạc nước nên liên tục vùng vẫy đẩy .

Lúc này mới vứt cái vòi sen qua một bên tức giận mà xiết chặt cằm cô .

“ Tỉnh rồi thì nhìn cho rõ xem người trước mắt em là ai . LÀ TÔI, LÀ TÔI, LÀ TÔI, là Lê Minh không phải Hoan Tịch em hiểu không ? ” Lê Minh điên cuồng gào thét vào mặt cô .

Anh kéo cô đến phòng đọc sách mặc kệ cho cô có đang ướt sũng đi nữa ném cô xuống ghế sofa anh mở màn hình lên cho cô thấy . Hoan Tịch đã tỉnh đang được vài người chăm sóc vẻ mặt dần có chút sắc cô liền thở dài . Lê Minh ở phía sau cô nắm chặt chiếc cổ trắng mịn của cô ghé sát vào tai nói .

“ Tôi đã cho em cơ hội nhưng nếu em không muốn, tôi cũng sẻ huỷ hoại nó như cái cách em huỷ bỏ cơ hội đó ” .Rút điện thoại ra anh gửi nhanh một tin nhắn trên màn hình lập tức có hai ba người xuất hiện cô liền cảm thấy không lành liền quay qua nhìn anh rồi nắm tay anh một cái khẩn cầu .

* Tôi sẻ ăn cùng anh, đừng làm gì anh ấy hết, tôi sẻ làm theo ý anh, tôi sẻ nghe lời anh vì vậy đừng làm gì hết có được ko, đừng làm gì hết ” Tuyết Vy giọng run rẩy cầu xin .

Anh cũng không đáp vội đưa cô về phòng, rồi nhanh chóng mở tủ ném cho cô chiếc khăn cùng với bộ đồ rồi đi tới sofa ngồi xuống vắt chéo chân .

* Tôi cho em năm phút ” .

Nghe vậy cô liền nhanh chân chạy vào toilet cửa vừa đóng cô đã ngồi khuy xuống khóc không thành tiếng chỉ một chút nữa thôi là cô đã giết người rồi .