Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 87




Tiết học cuối cùng trước Tết Trung thu là tiết Ngữ văn.

Kì nghỉ lễ đang đến gần, tâm trí của học sinh chẳng biết đã trôi về đâu nên thật khó để các bạn im lặng nghe giảng. Trong suốt tiết học, Sơ Trừng cứ phải giữ trật tự nên bài giảng cũng không được suôn sẻ.

Xung quanh liên tục có tiếng rầm rì, thầy Sơ hiền lành cũng không chịu nổi nữa.

Anh đặt cuốn bài tập xuống bục giảng nghe ‘cạch’ một tiếng, sau đó gọi một đứa gây rối điển hình, lạnh lùng đặt câu hỏi: “Trương Kiều, thầy giảng tới đâu rồi?”

Cậu nhóc được gọi tên là người ồn ào nhất lớp này. Cậu vừa bị bệnh nên phải nghỉ học một tuần, trong thời gian này lỗ tai phó chủ nhiệm Sơ thanh tịnh vô cùng. Thế nhưng mới đi học lại là cậu lại tiếp tục làm nghề cũ – gây rối trật tự trong lớp.

“Anh Kiều, trang ba mươi bốn.”

“Đọc đoạn văn phân tích cuối cùng.”



“Thầy giảng đến câu năm, câu trả lời là…” Trương Kiều tuy bướng bỉnh nhưng lại khá dễ gần, nhờ bạn học giúp đỡ mà cậu nhóc trả lời đúng hết.

Sơ Trừng hơi bất mãn nhưng đứng trên bục giảng thì anh khó mà tức giận, thế là anh chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở rồi yêu cầu học sinh ngồi xuống.

Chẳng mấy chốc mà chuông tan học vang lên, bài giảng hôm nay vẫn chưa hoàn thành.

Sơ Trừng thở dài và nói tan học. Các học sinh tạm biệt thầy, bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách ồn ào.

Dụ Tư Đình chậm rãi đi vào, thấy người trên bục giảng đang cất tài liệu với vẻ không vui, anh bước tới hỏi: “Ai lại gây sự với em?”

“Cán sự của anh.” Sơ Trừng thản nhiên trả lời.

“Trương Kiều?” Dụ Tư Đình nhìn về phía hàng ghế sau nơi một nhóm nam sinh đang đùa giỡn với nhau: “Sao vậy?”

Sơ Trừng không khỏi trách móc: “Thằng nhóc này nghỉ ở nhà một tuần chắc hoá điên rồi, nó làm ảnh hưởng đến mấy đứa nhóc xung quanh để hỗ trợ nó luôn đó.”

Nhiều năm trước Sơ Trừng vốn cho rằng việc giáo viên ưu ái học sinh xuất sắc là chuyện bình thường. Sau này thầy Sơ dần phát hiện ra rằng nếu học sinh mà xuất sắc hành xử như yêu quái thì anh thích không nổi.

Sơ Trừng thở dài để bình tĩnh lại rồi quay sang giám sát các học sinh trực nhật.

Dụ Tư Đình cau mày.

Mấy bạn nam ở hàng cuối lớp đang tụ tập lại để hẹn nhau ra công viên thể thao chơi bóng rổ.

“Trương Kiều, ông có chơi được không?” Một cậu nhóc hỏi.

Học sinh được réo tên làm động tác ném bóng rồi đáp: “Không thành vấn đề, bây giờ tôi khỏe như trâu. Dưỡng thương được một tuần, đi đi về về giữa nhà với bệnh viện làm tôi bức bối sắp chết rồi.”

Cậu học sinh vẫn giữ nguyên tư thế ngầu đét thì chợt nghe Dụ Tư Đình nói: “Mấy đứa tìm người khác đi, hôm nay nó không chơi được đâu.”

“Hả? Tại sao?” Trương Kiều ngạc nhiên.

Dụ Tư Đình lấy điện thoại di động ra rồi tìm mẹ Trường Kiều trong danh bạ WeChat trước mặt cậu nhóc, sau đó anh gọi điện.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Chào thầy Dụ.” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm của con trai mình thì có vẻ hơi lo lắng, vô thức hỏi: “Trường Kiều nó làm gì hả thầy?”

Dụ Tư Đình thấp giọng nói không có, anh liếc nhìn cán sự vẫn còn đang ngơ ngác rồi nói tiếp: “Chuyện là Trương Kiều bỏ lỡ nhiều buổi học vì mới bị bệnh, hôm nay thầy cảm thấy trạng thái học tập của con có gì đó không ổn, có thể là do con chưa nắm vững kiến thức mới.”

… Mấy đứa học sinh ban nãy nhốn nháo đều nín thinh, máy móc quay sang nhìn đương sự.

Dụ Tư Đình nói tiếp: “Tối nay trường được nghỉ. Nếu thời gian cho phép thì thầy mong con ở lại lớp để làm thêm bài tập để xác định rõ con còn thiếu sót ở đâu.”

Phụ huynh ở đầu bên kia điện thoại trả lời ngay: “Được ạ, được nhé thầy, phiền thầy quá đi thôi. Cảm ơn thầy Dụ đã quan tâm tới Trương Kiều như thế.”

“Hôm nay có thể con sẽ về nhà hơi trễ.”

“Trễ tầm nào cũng được, khi nào xong thì thấy cứ gọi cho mẹ để mẹ nhờ ba đến đón con. Thầy vất vả rồi.”



Mãi đến khi cúp máy thì Trương Kiều hoá đá tại chỗ mới bình tĩnh lại, cậu nhóc làm lố bằng cách vò đầu bứt tai và há hốc miệng.

“Nghe chưa?” Dụ Tư Đình không để ý đến tâm trạng của cậu nhóc, anh thẳng thắn yêu cầu: “Đến văn phòng của thầy lấy bộ đề hàm số tổng hợp trong ba năm qua rồi làm.”

“Đại ca…” Trương Kiều không thể tin kì nghỉ của mình vừa bay mất: “Bọn con hẹn đi đánh bóng rổ rồi, không có con thì bọn họ chơi không được đâu.”

Dụ Tư Đình liếc các học sinh khác: “Thế à?”

“Dạ không! Bọn con chơi bốn chọn năm thì càng hăng hơn đó thầy.” Đám nam sinh sợ bị vạ lây nên lập tức xách cặp bỏ chạy.

“Chết tiệt, mấy ông có phải người không?” Trương Kiều nhìn hai anh em đã bỏ rơi mình mà cõi lòng chết lặng.

Cậu nhóc đã làm cán sự cho đại ca được một năm nên kĩ năng lĩnh hội vẫn ở mức khá, cậu nhanh chóng tìm ra nguyên nhân cho sự ‘bất hạnh’ của mình, quay sang nói với phó chủ nhiệm.

“Thầy Sơ cứu con! Con không ngồi yên được chứ không phải cố ý gây rồi, con sẽ sửa tính ạ. Thầy đừng để con khổ sở như thế.”

“Thầy không quản được chuyện của thầy ấy.” Sơ Trừng bình tĩnh đáp, anh giơ tay ra hiệu rạch cổ mình.

“Ôi…” Thấy đường lui bị chặn, Trương Kiều lại trưng ra vẻ đau đớn tiếp tục vùng vẫy: “Đại ca, thầy thực sự không thể bỏ con ở đây được. Trường phải đại tu lại mạch điện toà nhà giảng đường, trời sắp tối rồi.”

“Vậy con lấy cây lau nhà hỗ trợ dọn dẹp đi rồi đi ké xe thầy, nhà thầy có điện.” Dụ Tư Đình nói xong xoay người rời đi, không quan tâm tiếng học sinh van xin than khóc phía sau.

Sơ Trừng cũng đi theo.

“Anh thay em dạy thằng nhóc này mà chấp nhận tăng ca à?” Tuy đã ra khỏi lớp nhưng giáo viên phó chủ nhiệm không khỏi quay đầu nhìn lại lớp học.

“Không.” Dụ Tư Đình đi chậm lại, anh xoa vai Sơ Trừng, nghiêng người về phía người yêu và thấp giọng nhắc nhở: “Hôm nay con trai lớn của em về.”

Sơ Trừng chợt mỉm cười: “Anh chơi cả hai đứa nó cùng lúc.”

Sau khi dọn dẹp xong, toàn bộ giáo viên với học sinh rời khỏi trường, Trương Kiều buộc phải theo hai thầy về Phồn Thiên Cảnh Uyển.

“Hai nhà ươm mầm vất vả đã về rồi ạ.” Khi mọi người về đến nơi, Lộc Ngôn đang tựa người vào sofa xem phim. Nghe tiếng người bước đến, cậu nghiêng đầu và lộ ra khuôn mặt chính trực.

Dù đang học tiến sĩ nhưng trông lớp trưởng vẫn đẹp trai lắm, cười lên một cái thì vẫn như thiếu niên thôi.

Chàng trai nhìn thấy Trương Kiều đi theo hai chồng chồng thì cau mày khó hiểu: “Ủa? Sao thằng nhóc này lại ở đây?”

Sơ Trừng cởi áo khoác đặt lên thành ghế sofa, anh trả lời: “Quà gặp mặt của cậu con đó.”

“Ý thầy là sao?” Lộc Ngôn càng bối rối hơn.

“Lấy những thứ mình cần lấy, đi đến nơi mình cần đi.” Dụ Tư Đình không giải thích mà chỉ vào nguồn nhân lực miễn phí ở nhà, nói thẳng với học sinh: “Nếu không hiểu thì để anh Lộc Ngôn dạy cho.”

Đây không phải là lần đầu tiên Trương Kiều được đại ca đưa về nhà, cũng không phải lần đầu cậu gặp Lộc Ngôn nên cậu chẳng kiêng dè gì.

Cậu nhóc cầm sách giáo khoa toán và bài thi, sau đó đến gần ghế sofa cười ngượng nhưng vẫn lễ phép: “Anh ơi, hello, lại là em đây.”

“Đợi đã.” Lộc Ngôn giơ tay ngăn cậu nhóc lại gần, quay đầu nhìn thầy Dụ đang chuẩn bị bước vào phòng: “Cậu lại muốn con giảng đề cho học sinh? Cậu à, cháu trai đáng yêu của cậu vừa về mà, đã không nhiệt liệt chào đón thì thôi chứ còn giao việc nữa sao?”

“Nếu con không ở nhà thì cậu cũng không dẫn em tới đây.” Dụ Tư Đình không thèm quay đầu lại trả lời.

Lộc Ngôn tức giận phàn nàn với mợ mình: “Thầy Sơ nhìn cậu con kìa.”

“Ngoan nào, con dạy em học nhé.” Sơ Trừng mỉm cười đi theo người yêu vào phòng, giọng nói nhẹ nhàng không có chút thương cảm.

Trời ạ, đáng lẽ ra Lộc Ngôn không nên về nhà.

Con trai lớn thầm thở dài trong lòng và nhận ra mình không còn được cưng chiều như ngày trước, sau đó cậu chuyển sự chú ý sang ‘học trò’ của mình.

Trương Kiều ngoan ngoãn cười.

“Trên mặt anh có đề bài à?” Lộc Ngôn không vui nói rồi lấy sách toán ra lật xem: “Nói anh nghe em cần giảng phần nào?”

“Đây…”

Mùa thu trời tối nhanh hơn, mới sáu bảy giờ mà bên ngoài cửa sổ đã tối.

Lộc Ngôn ngồi khoanh chân trên tấm thảm cạnh bàn cà phê, ngáp ngắn ngáp dài trước mấy bài toán cấp ba nhàm chán.

“Chưa xong à? Em làm được không?”

“Sắp được rồi, anh đừng gấp.” Trương Kiều cầm bút viết nhanh các bước giải bài toán vào tờ đề.

Lộc Ngôn thản nhiên liếc nhìn câu trả lời của cậu nhóc rồi uể oải nói: “Tốt nhất em nên kiểm tra lại.”

Trương Kiều ngơ ngác: “Hả? Em làm sai ạ?”

Lộc Ngôn một tay lười biếng chống cằm: “Không biết, anh chưa tính thử nhưng anh cảm thấy kết quả không phải số đó.”

Trương Kiều ngụy biện: “Vậy làm sao anh biết là sai? Đề bài của đại ca mà, đáp số kì lạ cũng bình thường thôi.”

“Đừng có vớ vẩn, có phải anh chưa bao giờ làm đâu. Hồi cấp ba đại ca phạt anh làm chồng bài còn cao hơn cả em đấy.” Lộc Ngôn gõ ngón tay: “Làm lại nhanh lên”

“Haiz…” Trương Kiều đành phải xem lại đề rồi sửa bài.

“Quên đi, em đừng cố nữa. Đưa cây bút cho anh để anh giảng lại.” Lộc Ngôn nhìn cậu nhóc ghi chép lộn xộng trên bài thi thì nheo mắt chẳng muốn nhìn, cậu vừa giảng vừa than phiền: “Đại ca của em giỏi sai vặt ghê, giảng viên hướng dẫn luận án của anh cũng chẳng ra lệnh cho anh như thế.”

Trương Kiều nhìn hành động hơi thô bạo của Lộc Ngôn thì mím môi: “Anh ơi, em không có đầu óc thiên tài như anh, anh không thể kiên nhẫn với em một chút được à?”

Lộc Ngôn vừa định nói gì đó thì chợt ngước mắt lên nhìn qua cửa sổ – phòng khách căn nhà đối diện đang sáng đèn.

Ứng Hạc đã về rồi.

“Sao vậy?” Trương Kiều thấy đối phương đột nhiên khựng lại thì nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Trong đầu Lộc Ngôn chợt lóe lên một ý tưởng, cậu cười đến là nham hiểm: “Trương Kiều, em giải đề với anh hai tiếng chắc cũng chán rồi hả?”

“Không ạ.” Có lẽ vì tư duy giải đề của Lộc Ngôn rất giống với đại ca nên Trương Kiều cũng khá quen thuộc.

Lộc Ngôn đặt bút xuống lắc ngón tay, cậu cố ý sửa lưng: “Không, em chán rồi. Đi thôi.”

Trương Kiều chưa kịp phản ứng thì đã được người trước mặt đưa cho áo khoác, cậu nhóc ngơ ngác hỏi: “Đi đâu vậy anh?”

Lộc Ngôn cầm hết sách với bài kiểm tra, cậu vừa xỏ giày đi ra ngoài vừa đáp: “Em chê anh dữ mà? Dẫn em đi gặp một người anh hiền lành hơn.”

Đêm thu se lạnh đầy gió, Trương Kiều mặc dù không biết đối phương đang bày trò gì nhưng vẫn quấn áo khoác đi theo.

Nhà Ứng Hạc ở ngay đối diện nhà Dụ Tư Đình ở toà bên kia, từ cửa chính chỉ mất vài phút đi bộ.

Lộc Ngôn đẩy cửa vào khu vườn không khóa, cậu đi thẳng vào sân nhà bạn rồi gõ mấy cái rồi giơ tay chặn camera của ổ khóa điện tử.

Bọn họ chờ đợi hồi lâu thì ngoài cửa rốt cục truyền đến một câu hỏi thiếu kiên nhẫn: “Ai vậy?”

Lộc Ngôn trả lời: “Ba mày.”

Chỗ này trong raw bị censor, vào check mấy lần mà thấy tác giả chưa update lại nên mình edit như vậy nhé.

“Cút!”

Ứng Hạc vừa từ nước ngoài về đang bị jet lag. Cậu vốn đang có cảm giác như bị ai đánh thức, nghe thấy câu đùa quen thuộc nên cậu lạnh lùng đáp lại luôn.

Sau đó có vài tiếng chó sủa trầm thấp vang lên từ trong phòng.

Lộc Ngôn thở dài một hơi.

“Anh có chắc mình không gõ nhầm cửa không?” Trương Kiều nhìn cậu với vẻ thắc mắc.

Anh ơi, anh có hiểu sai từ ‘hiền lành’ không vậy?”

Lộc Ngôn không quan tâm đ ến thái độ của thiếu gia Ứng, cậu nhàn nhã nói: “Anh chỉ có trách nhiệm đưa em vào cửa, em giải đề xong thì về cho anh, bằng không thì coi chừng anh méc em với đại ca.”

Trương Kiều lẩm bẩm: “Vậy thì người ta cũng phải cho mình vào.”

“Cho chứ.” Lộc Ngôn tự tin nói, giơ tay đếm ngược từ ba.

Quả nhiên, khi cậu đếm đến số một, ổ khóa cửa kêu một tiếng.

Một bóng người mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt bọn họ, Ứng Hạc mảnh khảnh xoa mái tóc rối bù, gạt đi vẻ bực bội trên mặt và kiên nhẫn hỏi: “Cái gì?”

“Qua thăm ông.” Lộc Ngôn thấy thái độ đối phương dịu lại thì nhếch mép cười, bước vào cửa nhìn xung quanh: “Chó nhà ông đâu?”

“Đừng có phiền nữa, tôi buồn ngủ lắm rồi.” Ứng Hạc giơ tay túm lấy áo hoodie của Lộc Ngôn để ngăn bạn mình đi tham quan trong nhà.

Tủ, bàn, kệ ở nhà Ứng Hạc đều chứa đầy những món đồ chơi cậu yêu thích, bất kể là ai lần đầu đến đây cũng sẽ bị thu hút.

Trương Kiều sững sờ một lúc không nói nên lời.

Ứng Hạc ngái ngủ mở tủ lạnh lấy ra một chai nước Perrier, sau đó cậu ngồi trên sofa mở ra uống.

“Mới mấy giờ mà ông đã ngủ thế này rồi.” Lộc Ngôn ngồi bên cạnh bạn mình rồi cằn nhằn bằng giọng điệu của cậu mợ: “Phải vận động nhiều để hỗ trợ sức khoẻ, nếu không là bị trĩ đó.”

“Pfft…” Ứng Hạc gần như sặc nước, cậu rút ​​khăn giấy ra lau cằm và hết kiên nhẫn: “Chuyện quỷ gì vậy?”

Lộc Ngôn đáp: “Sắp tới có buổi họp lớp, không thấy ông trả lời tin nhắn nên tôi qua báo ông một tiếng.”

Ứng Hạc không hề nghĩ mà trả lời: “Không đi.”

“Ừ, vậy coi như tôi nói cho ông biết rồi.” Lộc Ngôn không quan tâm bạn mình nói gì, cậu lấy trong túi ra một tấm danh thiếp khách sạn rồi đặt xuống, thời gian cụ thể của buổi họp lớp với số phòng riêng được ghi trên thiệp.

“Dài dòng quá, đã nói không đi rồi mà.” Ứng Hạc tiện tay cầm lấy ném sang một bên.

Dù thùng rác nằm ngay dưới đất nhưng cậu vẫn chọn cách ném tấm danh thiếp vào khay trà gần đó.

Lộc Ngôn nhìn bạn mình dối lòng thì cười: “Không quấy rầy ông nữa, tôi về trước.”

Ứng Hạc nằm xuống sofa ngủ thiếp đi, trong cổ họng phát ra một âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng đáp lại.

Cửa đóng lại, Lộc Ngôn thực sự đã ra về rồi.

Một phút, hai phút.

Đột nhiên Ứng Hạc nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu mở mắt ra thì nhìn thấy một người vẻ mặt cứng đơ đang đứng cạnh ghế sofa.

“Sao không về?” Ứng Hạc cau mày,

Trương Kiều ghi nhớ nhiệm vụ anh Lộc giao phó, cậu nhóc kẹp cuốn bài tập trong tay cẩn thận hỏi dò: “Anh ơi, anh có thể… Làm bài tập hàm số không ạ?”

Chết tiệt.

Ứng Hạc cuối cùng cũng nhận ra tên kia vừa làm gì.

Trương Kiều xoa nhẹ sống mũi như đang giấu giếm, mặc dù người trước mặt không nói gì nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cậu nhóc lại có cảm giác như cậu ta đang chửi thề.

Lộc Ngôn trốn thoát thành công chạy một mạch về nhà, lòng vui mừng khôn xiết. Mở cửa ra, cậu thấy một bóng người đang đứng trong phòng khách.

Sơ Trừng đang chơi với máy đấm bốc điện tử thầy Dụ mới mua, thấy con trai lớn bước vào nhà, anh hỏi: “Ủa thầy tưởng con ở trên lầu chứ, sao lại ra ngoài vậy?”

Lộc Ngôn đáp: “Con qua thăm hàng xóm.”

“Con rảnh tay chưa?” Sơ Trừng hiểu ý và ném cho cậu một đôi găng tay đấm bốc, sau đó anh mời mọc: “Chơi chung đi.”

“Dạ được.” Lộc Ngôn vui vẻ đồng ý: “Người thua rửa chén và giặt giày.”

Tiếng trò chơi leng keng bên ngoài đã thu hút Dụ Tư Đình từ trong phòng đi ra kiểm tra.

Thấy hai người đánh nhau kịch liệt, anh ngạc nhiên: “Học sinh đâu?”

“Đó.” Lộc Ngôn chỉ về phía ánh sáng đối diện.

Dụ Tư Đình hiểu ngay, anh hừ một tiếng, không lộ ra cảm xúc: “Con còn biết cách tìm người khác.”

“Học cậu cả đấy.” Lộc Ngôn thực hiện một động tác đẹp mắt, đấm vào giữa võ sĩ khiến bảng điểm chế độ đánh đôi của cậu tăng lên mấy trăm điểm: “Nhận thua chưa mợ ơi?”

Sơ Trừng tiếp tục đấm, mỉm cười không nói gì.

Dụ Tư Đình liếc nhìn bảng điểm thì biết rằng ván này chắc chắn thua, anh ngoắc ngón tay để yêu cầu găng tay: “Đưa anh.”

“Này.” Lộc Ngôn dùng cổ tay lau mồ hôi rồi cười: “Thay người được, nhưng thoả thuận trước nhé, cậu có đồng ý làm việc thay cho thầy Sơ không?”

“Đồng ý.” Dụ Tư Đình đáp mà chẳng cần suy nghĩ.

Đây là tình yêu đích thực sao?

Sơ Trừng nghe người yêu nói vậy chưa kịp cảm động thì anh ta đã bồi thêm một câu.

“Cậu nói với con bao nhiêu lần rồi, thể lực của mợ con đáng quan ngại lắm, trời tối rồi thì con đừng hành hạ người ta như thế.”

Sơ Trừng:?!



Tác giả có lời muốn nói

Tiểu Hạc: Đêm nay không ai nói đỡ cho tôi nhỉ?